Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 22 )



   
                                            (tiếp theo)

Bác Ba Phi im lặng. Nói cho ngay, ở quê nhà, ít ai nêu ra những vấn đề như cô Ut. Hàng ngày mọi người chỉ xoay quanh giá thịt, giá xăng, giá gạo … hoặc đá banh, hội chợ chứ mấy ai bàn tán về đa đảng với độc đảng như cô Ut. Rồi ngay tới mấy ông chóp bu lãnh đạo đi đâu, làm gì, nói năng sao cũng ít người quan tâm. Sang đây mới nghe nói nhiều tới mấy ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang,Nguyễn Tấn Dũng. Ở nhà ông nào cũng như ông nào, chẳng biết mấy cha làm tới cái chức gì, mặc kệ mấy ông muốn làm gì làm, muốn nói gì nói. Bao nhiêu kỳ tivi chiếu đủ các cuộc họp lớn, họp nhỏ mà dân mấy người coi ? Toàn coi phim chưởng Hồng Kông, tình cảm Đài Loan, Hàn Quốc với cả cổ nhạc, cải lương không à ?

Cô Ut thấy cha cứ ngẩn ngơ như  dở người, đầu óc rỗng tuếch chắc chứa rặt ba cái chuyện “con cá lá rau” nên lại càng hăng hái giảng giải để mở mang hiểu biết :

“ Con hỏi tía có biết  Hoà thượng Thích Quảng Độ là ai không ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Phải cái ông tự thiêu hồi chống ông Diệm không ?”

Cô Út rền rĩ :

“ Oi trời ôi…ông đó còn nhắc tới làm gì ? Con hỏi tía có biết Hoà thượng  Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hoá Đạo không ?”

Bác Ba Phi vỗ trán cố nhớ ra mà không được đành lắc đầu  im lặng . Cô Ut lại hỏi :

“ Thế tía có biết cha Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng ở Toà án làm cả thế giới phẫn nộ lên án không ?”

Bác Ba Phi tươi mặt :

“ Phải cái hình to tổ chảng treo ngoài phố chụp cái ông bị hai cha công an bịt miệng đó không ?”

Cô Ut thở hắt ra :

“ Thì đúng cha Nguyễn Văn Lý đó chứ còn ai. Cả thế giới ai cũng biết mặt chẳng lẽ tía lại không ?”

Bác Ba Phi thật thà :

“ Thì sang đây tao coi hình treo ngoài phố mới biết chớ ? Ở trong nước đâu có ai nói gì đâu mà biết ?”

Cô Ut thờ dài thườn thượt :

“ Bao nhiêu cuộc đấu tranh sôi nổi đòi dân chủ, nhân quyền, đòi lật đổ chế độ cộng sản mà sao tía cứ ù ù cạc cạc hỏi cái gì cũng không biết là sao ? Người  như tía ở trong nước chắc vào loại “xưa nay hiếm” ?”

Bác Ba Phi cãi :

“ Ai bảo mày là “xưa nay hiếm”. Loại người như tao ít cũng phải chiếm tới 90 phần trăm. Không tin mày cứ về Việt Nam hỏi coi !”

Cô Ut bực mình :

 “ Tía nói thế nào ấy chứ ? 90 % dân Việt Nam mà thờ ơ với chính trị như tía thì bao giờ lật đổ được chế độ cộng sản độc tài khát máu …”

Bác Ba Phi cười cười :

“ Tía xem ra con căm thù cộng sản tới tận xương tận tuỷ …”

Cô Ut vênh mặt :

“ Chứ lại không ư ? Con chỉ mong có ngày trói mấy thằng cộng sản chóp bu ra giữa chợ để bà con mỗi người chọi một cục đá chết tươi …”

Bác ba Phi chăm chú nhìn con gái :

“ Này, tía hỏi thiệt con, những người tù cải tạo bị giam cầm hành hạ, những người có chồng con vượt biên chết mất xác ngoài biển, những người bị cào nhà cướp đất ….những người đó căm thù cộng sản thì tía còn có thể hiểu được. Còn con, gia đình có ai chết vì vượt biên đâu, cộng sản nó có đàn áp, đánh đập gì con đâu ? Vậy sao con căm thù cộng sản dữ vậy ?”

Cô Ut nhảy lên la chói lói :

“ Nói như tía thì làm gì có tinh thần yêu nước, ý thức cộng đồng nữa ? Có phải cứ cộng sản trực tiếp đày đoạ mình thì mình mới căm thù nó đâu ? Con căm thù nó là vì nó có tội với dân với nước chớ bộ. Thế tía không biết  chuyện đức Phật ngày xưa sao ? Ngài có đau khổ bất hạnh gì đâu , ngược lại đang sống trong nhung lụa nữa kìa, vậy mà Ngài cũng đã từ bỏ hết để lên đường cứu khổ, cứu nạn cho chúng sinh thoát khỏi bể khổ kìa…”

Bác ba Phi cười cười  :

“ Tía thấy con nói chuyện về Phật hay vậy. Nhưng sao con không theo lời Phật dậy ?”

Cô Ut cau mày :

“ Vậy tía bảo con cãi lời Phật ở chỗ nào kìa ?”

“ Thì Phật dậy “từ , bi , hỉ , xả”, oán thù nên cởi chứ không nên thắt đó…”

Cô Ut quắc mắt :

“ Từ bi hỉ xả với ai cũng được trừ ra với cộng sản. Với tụi đó không thể nào có “oán thù nên cởi chứ không nên thắt” được. Phải diệt cho hết tụi nó mới xoá hết hận thù được…”

Bác ba Phi lè lưỡi :

“ Nghe mày nói vậy thì kinh thiệt. Tía không biết ở bên này những người nhiệt huyết căm thù cộng sản như con có đông không ?”

Cô Ut gằn giọng :

“ Những người căm thù cộng sản như con hả ? Trăm phần trăm…”

Bác Ba Phi trợn mắt :

“ Trăm phần trăm kia à ? Í mèn ôi, không biết tới cái ngày nào dân tộc Việt Nam mới chụm lại nên “hòn núi cao” để mà mở mày mở mặt với năm châu bốn biển” được đây ?”

Cô Ut nói chắc như đanh đóng cột :

“ Con nói thiệt với tía nhé. Chừng nào còn cộng sản thì chừng đó không thể  hoà hợp dân tộc để mà chụm nhau làm nên hòn núi cao được. Cứ lật đổ cộng sản đi đã rồi lúc đó dân tộc mới hoà hợp, muôn người như một được…”

Bác ba Phi lắc đầu :

“ Chưa chắc đâu con ạ. Mới có một đảng mà đã đánh nhau lộn bậy rồi. Mai mốt mà đa đảng thì giết nhau có khi còn hăng  nữa …”

Cô Ut sầm mặt :

“ Nói như tía thì chỉ cần có một đảng cộng sản cho nó đè đầu cưỡi cổ dân mình thôi phải không ?”

Bác Ba Phi cãi :

“ Tao đâu có muốn vậy ? Tao chỉ muốn nói là một đảng hay nhiều đảng mà trình độ dân mình nó thấp vậy thì cũng như nhau cả thôi. An thua là cái sự hiểu biết của dân kìa. Dân nó chưa biết thế nào là dân chủ, dân quyền thì có cho nó cái đó nó cũng chẳng biết làm gì, trước sau nó cũng vứt sọt rác. Thà cho nó bát cơm nóng nó thích hơn…”

Cô Ut tức mình nghiến răng kèn kẹt :

“ Con chưa thấy cái dân nào lại  ngu lâu như dân mình. Nghe nói bây giờ  đa số vẫn còn sùng kính Hồ Chí Minh phải không tía ?”

Bác Ba Phi cười cười :

“ Cái này thì mày phải về Việt Nam mở cuộc trưng cầu dân ý thì mới biết được. Tía nói thì mày lại bảo tía cứ bênh cộng sản chằm chặp. Khổ lắm nữa, ai cũng chỉ muốn nghe những điều sướng  cái lỗ tai mình thôi…”

 Cô Ut nghe bác Ba Phi nói vậy thì tự ái nổi đùng đùng. Mặt cô đỏ tưng bừng, mắt cô sáng quắc. Quả thực từ nhỏ cô không quen bị trái ý. Là con gái cưng  nên ai cũng nhường cô. Sáng ra mỗi người có khi chỉ được trái bắp hoặc khoai luộc, riêng cô hoặc tô mì hột gà, hoặc gói xôi lạp xưởng, ăn xong lại uống một ly sữa đậu nành nữa mới chịu đi học. Có lần cô trèo lên trang thờ lấy nải chuối bất đồ làm rớt vỡ tan cái bát nhang cổ . Cô sợ ăn đòn vội đổ tại con mèo.  Bác ba Phi giận lắm sai thằng Đậu đi bắt con mèo về trị tội. Ngờ đâu nó chối bai bải :

“ Không phải tại con mèo đâu ? Tại cô Ut đó…”

Cô Ut nổi giận đùng đùng :

“ Thằng này láo…con mèo trèo lên đó ăn vụng sao đổ tại tau ?”

Thằng Đậu huỵch toẹt :

“ Cô Ut trèo lên lấy nải chuối chớ trên đó có gì đâu mà bảo mèo trèo lên đó ăn vụng ?”

Cô Ut đuối lý,ắng cổ không cãi được quay ra khóc bù lu bù loa, làm mình làm mẩy, giận lẫy bỏ cả cơm làm bác Ba Phi phải dỗ dành mãi. Sau hôm đó cô Ut cứ trông thấy con mèo cầm cán chổi quật túi bụi, còn với thằng Đậu thì cả tuần cô không thèm nhìn mặt. Cô giận cả con mèo lẫn thằng Đậu dám lật tẩy chuyện nói dối của cô làm cô quê độ với cả nhà.

Cô hết giận thằng Đậu lại tới giận ba nó. Nguyên một hôm đi học về, cô  ngang qua chợ thấy anh Hai đang ngồi quán cà phê cặp kè với một cô gái trẻ. Cô ghé lại gần, núp sau gốc cây coi cho kỹ. Í mèn ôi, con nhỏ này đúng là hớp hồn anh Hai rồi . Nhìn kìa, cặp mắt nó lúng liếng, cái miệng nó dẻo quẹo, kiểu này bao nhiêu tiền nhà rút ruột  đưa hết cho nó xài đây. Cô tức anh Hai chuyện tuần trước cô xin bác Ba Phi tiền mua xe máy bị anh Hai cản nên cô vẫn găm nỗi giận ở trong lòng.

Ai chà chà… ảnh tiếc tiền cho em gái mua xe máy nhưng lại dư tiền bao bồ nhí kìa. Cô nghiến răng ken két chạy về nhà tính méc bác Ba Phi. Chẳng may lúc đó bác  không có nhà. May qua có chị Hai trong bếp đang đun nồi cám heo , cô Ut vội vàng :

“ Í mèn ôi…chị Hai còn ở đó mà nấu cám heo hả ?”

Chị Hai vừa nhanh tay ngoáy nồi cám vừa ngước lên hỏi :

“ Có chuyện gì đó cô Ut ?”

“ Chị hổng biết chuyện gì à ? Vậy anh Hai đâu rồi ?”

“ Sáng nay ảnh lên huyện mua thức ăn cho gà mà ?”

Cô Ut la chói lói :

“ Gà đâu gà…ghẹ thì có…Chị Hai chạy ra quán cà phê ngoài chợ coi…ảnh đang ngồi cặp kè con nhỏ nào lạ hoắc kìa ?”

Vợ anh Hai trợn ngược mắt :

“ Cô Ut trông thấy thiệt hôn ?”

Cô Ut nói chắc nịch :

“ Chính mắt tui trông thấy chớ bộ…”

Chị Hai rụng rời chân tay ném ngay cái thanh nấu cám heo te tái chạy ra chợ. Cô Ut cũng rùng rùng chạy theo vui như đi trảy hội. Lần này anh Hai chết thiệt nha. Ai biểu vợ con đùm đề còn mèo mỡ cho chết. Gần tới quán, cô Ut mừng thầm vì anh Hai với cô gái đó vẫn ngồi nguyên chỗ đó cười nói bả lả y như cặp  tình nhân yêu nhau tha thiết lắm. Chị Hai tức tốc chạy vào quán rồi bỗng khựng lại như trời trồng. Chuyện gì thế kia ? Sao bả không nhảy vào xé xác cái đứa cướp chồng mà lại tò tò quay ra vậy kìa. Cô Ut vội chạy tới hỏi dồn dập :

“ Sao chị Hai ? Sao chị không đập con nhỏ kia một trận cho chừa thói cướp chồng .”

Chị Hai bỗng toét miệng cười :

“ Cô chạy vào mà đập !”

“ ủa chị này kỳ quá hén, nó cướp chồng chị chớ chồng tôi đâu mà tôi đập nó…”

Chị Hai lại cười :

“ Thì cô cứ vô coi đi…khắc biết…í chết cha…nồi cám…nồi cám chắc cháy hết rồi…”

Nói rồi chị ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Cô Ut vội vàng chạy vào quán thì muốn bật ngửa ra vì tẽn tò. Hoá ra người  đàn ông kia tuy rất giống anh Hai nhưng lại không phải anh Hai. Chẳng qua anh ta ngồi quay lưng lại nom giống quá nên cô bị lộn thôi. Cô Ut vừa quê độ vừa tức mình chỉ muốn chui xuống đất. 

                                                      (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét