Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 45)





                               (tiếp theo)



May gã nhà báo chộp lại được kính, giương lên mắt mới nhận ra con bé Gái đang túm ngực áo gã la hét như muốn nổi điên. Bà chủ quán chạy tới :

“ Cô kia buông ra, có gì từ từ giải quyết …”

Con bé Gái quay sang phân bua :

“ Thằng này nó lừa cháu, nó đưa cho cháu vàng rởm, cô coi nè…”

Bà chủ quán cầm lấy dây chuyền coi đi coi lại. Gã Bút Thọc hoàn hồn hiểu ra , cười nhạt :

“ Thím hỏi giùm cổ tôi lừa lấy cái gì chớ ?”

Bà chủ quán quay sang con bé Gái:

“ Anh bán cho cô à ?”

“ Dạ không ?”

“ Vậy ảnh trả tiền đi “dù” à ?”

Con bé Gái tuy chẳng hiểu “”đi dù” là cái gì cũng đáp bừa :

“ Dạ không phải ?”

“ Vậy chớ ảnh lừa cô cái gì ?”

Con bé Gái ngẩn ra, ừ ha, gã có lừa cái gì đâu, gã cho cái gì là quyền gã chớ. Cái chuyện dây chuyền vàng chẳng qua nó hấp tấp tưởng tượng ra vậy thôi, sức mấy thằng này dám bỏ đồ đắt tiền ra tặng ai. Nó vứt trả lại trên bàn, bĩu môi :

“ Hàng rởm mà cũng bày đặt…này cầm lấy mà đi lừa con khác …”

Bà chủ quán nhìn con bé Gái biến nhanh khỏi quán, cười cười :

“ Con cái nhà ai mà ghê gớm ?”

Gã nhà báo tảng lờ, cố nội gã cũng không dám nói con nhỏ người nhà ông Chủ tịch tỉnh. Mẹ kiếp “miệng nhà quan có gang có thép”, đến con ở nhà nó ăn nói cũng như hùm như cọp, mua nó làm nội gián chắc phải tiền tỷ. Gã đang suy nghĩ kế hoạch đột nhập “ kho dữ liệu” về ông Chủ tịch  bỗng trợn  ngược cả mắt. Thằng thư ký ông Chủ tịch bước vào theo sau là hai thằng cha lạ hoắc, mặt mày bặm trợn, thoáng qua cũng đủ biết dân đâm thuê chém mướn. Tụi nó tính thủ tiêu  ai đây ? Chú Sáu Bí thư, ông Mười Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ …toàn những đối thủ nếu biến khỏi cõi đời ông Chủ tịch mở đại tiệc ăn mừng. Diệt được hai người đó, ở tỉnh này ông Chủ tịch một mình một chợ tha hồ “mua gậy vườn hoang”. Chắc không  phải vậy, ở ta các cuộc đấu đá dù dữ dội tới đâu, nhưng người Việt Nam vốn giàu “tình làng nghĩa xóm”, thù nhau khắc cốt ghi xương cũng chỉ dám bỏ thuốc phiện vào nhà nhau thôi. Xưa nay hiếm thấy cán bộ nào chơi trò thuê sát thủ giết nhau rùng rợn như mafia Mỹ. Vả lại mạng lưới quản lý hộ khẩu, an ninh nhân dân dày đặc khó mà thi hành các phi vụ giết mướn . Thế nhưng thằng thư ký bàn thảo gì với hai thằng đầu gấu kia ?

Trời đất ơi, Chủ tịch tỉnh móc ngoặc với xã hội đen – đúng đề tài giật gân số 1. Khui ra được vụ động trời này, lập công lớn với ông Sáu Bí thư thì tương lai cái ghế Tổng biên tập rơi vào tay gã là cái chắc. Gã Bút Thọc sướng run, lập tức  lẻn theo ba người mới vào đang kéo ghế ngồi khuất  trong góc quán. 





Quả thực đó chính là gã thư ký, lão Thuộc  và thằng Bành trọc gã mới đón từ bến xe . Gã nhìn cái đầu thằng Bành trọc lốc , lắc đầu, nói nhỏ với lão Thuộc :

“ Ong nhặt đâu được cái thằng khỉ đột này ?”

Lão Thuộc bật cười :

“ Chớ coi mặt bắt hình dong, thày phù thuỷ này cao tay ấn lắm đó, ma tà quỷ quái gì hắn cũng trừ được hết .”

Gã thư ký tròn xoe mắt :

“ Thày phù thuỷ ? Lại bày trò gì nữa đây ?”

“ Yểm bùa cho bà Phu nhân …”

Nghe  lão Thuộc kể lể đầu đuôi, gã thư ký thở hắt ra :

“ Ôi mẹ kiếp, đã một ông nhân điện thịt nát xương tan rồi, giờ đến ông phù thuỷ, liệu có sống sót mà về với vợ con ?”

Lão Thuộc cười ha hả :

“ Thằng Bành trọc này có tới 3 tiền án 4 tiền sự,  chẳng lơ mơ như ông chú cậu đâu. Nhưng chớ có lộ cho bà Phu nhân biết, bả sợ thì hỏng việc…”

Gã thư ký nhăn mặt, gã đã có cả đống công việc phải lo, giờ lại phải tìm nhà, chạy đồ cho hai thằng cha này giở trò cúng bái lường gạt. Mẹ kiếp, mụ vợ lão Chủ tịch này sao ngu lâu, cán bộ đảng viên, học hành Mác Lênin trường lớp hẳn hoi lại tin ba cái bùa chú dở hơi . Đúng càng nhiều tiền càng lo đủ thứ, giờ sợ đến cả ma quỷ nữa thì thật hết thuốc chữa. Mà chẳng riêng gì bà vợ ông Chủ tịch, ngày lễ ngày tết, vợ con các ông cao cấp rần rần ngồi xế hộp đi chùa đấy sao ? Nhìn gã thư ký bần thần, lão Thuộc vỗ vai cười ha hả :

“ Nước đục cò mới béo. Bà ấy cứ một mực thờ chồng, tin ông  Mác ông Lê thì cánh ta có mà…ăn cứt. Cơ hội cho mày moi tiền, còn chần chờ gì ”

Bỗng thằng Bành trọc vọt miệng chửi :

“ ĐM thằng này, rình mò các bố hả ?”

Hắn bật ngay dậy tóm cổ gã nhà báo đang lấp ló sau tấm màn che. Gã này cuống quýt :

“ Ay chớ, chớ có đánh, tôi có làm gì đâu ?”

“ Rõ ràng tao nhìn thấy mày hóng chuyện tụi tao ? Mày là thằng nào ?”

Gã thư ký nhận ra thằng Bút Thọc vội vàng :

“ Hắn là nhà báo đó, đừng đánh nó. “

Thằng Bành trọc nắm ngực áo lôi gã tới bên bàn :

“Nãy giờ mày nghe thấy những gì ? Mày tính đưa tụi tao lên báo hả ?”

Gã nhà báo mếu máo :

“ Em đâu có nghe thấy gì đâu. Em thấy anh thư ký là chỗ quen biết nên định tới ngồi chơi…”

Bất ngờ thằng Bành trọc tát cái đốp vào mặt gã làm tung cả cặp kính.

“ Tao cảnh cáo mày lần thứ nhất, mày rình mò rõ ràng còn chối. Mày khai thực, mày nghe thấy các bố nói những gì ?”

Gã nhà báo  hồn vía lên mây , quay sang gã thư ký rối rít :

“ Anh Năm ơi, anh can họ giùm em , em mới đứng đó đâu có nghe thấy gì ?”

Lại một cái tát nữa nổ đom đóm mắt, lần này làm văng cuốn sổ , cây bút trong túi gã rớt trên mặt bàn. Lão Thuộc chộp ngay lấy, mở ra đọc,  cười khì khì :

“ Ai chà chà, thằng này nó tính viết bài về ông Chủ tịch đây :”: “ Ong Chủ tịch tỉnh “dê” con nhỏ người làm. Tiếp tục điều tra…”. Ghê chưa, tiếp tục điều tra kia đấy, thảo nào…”

Gã thư ký cầm cuốn sổ liếc qua trợn mắt :

“ Chuyện này mày nghe đâu ra ?”

Gã nhà báo rụng rời :

“ Dạ…dạ…người ta đồn ạ ?”

“ Ai đồn ? Mày không nói ra tao nộp cuốn sổ này cho ông Chủ tịch thì chết cha mày …”

Gã Bút Thọc đang cuống cả lên nghĩ cách chối bay chối biến, thằng Bành trọc lại giơ tay định tát nữa làm gã rối rít :

“ Dạ dạ…chính con nhỏ ấy nó nói ạ …Nó vừa ở đây ra một lúc thì mấy anh tới…”

Nhìn hai thằng đầu gấu hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống, thằng Bút Thọc  biết không dấu được, đành kể chi li chuyện rủ rê con bé Gái tới đây moi chuyện ra sao ? Nghe xong gã thư ký cười nhạt :

“ Con nhỏ đó mới quê lên biết mẹ gì mà mày tin nó.  Có khi mày bịa chuyện để hạ uy tín ông Chủ tịch phải không ?”

“ Dạ không không, có sao em nói vậy, anh không tin cứ về hỏi nó …”

Gã thư ký nhét cuốn sổ vào túi, nghiêm giọng :

“ Thôi được rồi, tạm thời tao tin mày. Tao giữ cuốn sổ này, nếu mày hé miệng lộ chuyện với bất cứ ai tao sẽ nộp cho ông Chủ tịch. Thôi xéo đi…”

Gã nhà báo vừa ré chân bước, lão Thuộc đã nắm tay lại :

“ Vừa rồi mày đã nghe được tụi tao nói những gì ?”

Hùa theo lão Thuộc, thằng Bành trọc giơ quả đấm lên doạ làm gã nhà báo lại rối rít :

“ Dạ dạ…em đứng mãi đó không nghe rõ lắm chỉ loáng thoáng chuyện bùa bả gì đó của bà Chủ tịch thôi ạ…”

Thằng Bành trọc trợn mắt :

“ Quên hết đi nghe chưa ? Mày mà lộ chuyện hoặc đưa tụi tao lên báo thì tao cắt tiết. Nhớ chưa ?”

“ Nhớ rồi ạ…”

Gã nhà báo phải thề độc mới được tha cho đi. Gã chạy như ma đuổi ra khỏi quán, phóng xe một mạch về Toà soạn. Ong Tổng biên tập vẫn đang ngồi phòng làm việc, vừa nhác thấy gã đã vẫy vào.

“ Thế nào ? Đã phỏng vấn được ông Chủ tịch chưa ?”

Gã nhà báo còn chưa hết sợ, vội vàng :

“ Dạ chưa, ổng đang bận nhiều việc lắm chưa xếp được lịch ạ…”

Ong Tổng biên tập cau mày :

“ Vậy cái vụ cấp đất cho xí nghiệp gốm Đài Loan mày điều tra tới đâu ?”

“Dạ, bên Sở kế hoạch đầu tư không chịu cung cấp số liệu ạ…”

“ ĐM, thằng Tám, Giám đốc Sở là tay chân ông Chủ tịch, sức mấy nó cho mày khui chuyện đó. Mày phải đi sâu vào nội bộ, tìm gặp những ai đối lập với lão kìa…”

Gã nhà báo vừa nghe ông thày giảng giải, truyền đạt mánh lới lợi dụng mâu thuẫn trong cơ quan mà khui ra các vụ việc, vừa lo ngay ngáy không hiểu thằng thư ký có nộp ông Chủ tịch cuốn sổ đó không ?  Thật không cái dại nào giống cái nào,  chưa đánh giá hết mặt liều lĩnh, táo tợn của hai thằng đầu gấu đã vội sán tới  . Mẹ kiếp tay thằng đó như sắt nguội, tát cái nào bằng trời giáng cái đó. Giờ má hãy còn  tê  buốt . Tụi lâu la đã vậy, lão Chủ tịch còn ác ôn hơn . Thôi thôi, cứ tạm thời tránh  xa, nghe ngóng coi sao. Ong Tổng biên tập kết thúc bài giảng , còn buộc thêm :

“ Chú Sáu Bí thư  tin tưởng và chờ đợi loạt bài điều tra này lắm đó. Liệu mà làm cho xong, cho tốt…”

“Con cố gắng hết sức ạ, chú yên tâm…”

Gã Bút Thọc vâng dạ cho qua rồi lỉnh về phòng phóng viên. Mẹ kiếp những điều lão Tổng biên tập nói xưa như trái đất. Lý thuyết ai chẳng biết , đi vào thực tế đâu phải ngon ăn thế ?

Trong lúc đó, lão Thuộc đang cười hề hề :

“ Thì ra ông ăn chả bà ăn nem, bà xài lão nhân điện thì ông cũng “xả nai” con nhỏ người làm. Mà nó đã trổ mã chưa ? Có đẹp không mà ông Chủ tịch ăn quẩn cối xay vậy ?”

Gã thư ký gạt đi :

“ Nó như con chim chích ấy mà, còn hôi lám đã ăn gì được, thằng nhà báo nói láo thôi. Tối nay hai ông ngủ đỡ khách sạn, mai tôi đi tìm nhà…”

Hai gã kia đi rồi thằng thư ký còn ngồi lại nghĩ ngợi. Chuyện ông Chủ tịch “bú ti” con nhỏ thì gã biết rồi, chính mồm nó nói ra là gì ? Nhưng đã đến tai thằng nhà báo thì thật tệ hại. Con nhãi này trống miệng quá. Mới đó thôi mà đã lộ chuyện cho cả gã lẫn thằng Bút Thọc rồi. Không khoá miệng nó lại, đổ bể tùm lum thì tan tành sự nghiệp. 



                                                                                 ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét