Sáng nay náo loạn cả lên vì nhân viên Nhà nước vào hẻm mang theo máy ngắm, thước giây đo dọc đo ngang cắm mốc đỏ loè. Con nít bám theo coi đen đặc. Chị Gái hủ tíu nóng ruột ,ba chân bốn cẳng ra coi rồi chạy về hớt hải :
“ Giải toả…giải toả hết xóm bà con ơi…”
Thằng Bảy xe ôm hùa theo chắc như cua… Minh Hải :
“ Sắp khởi công “Liên hiệp các xí nghiệp tắm hơi và karaoke” liên doanh với Đài Loan , phen này chị Phượng cave lên đời …”
Cô ca ve quắc mắt :
“ Tao ở nhà thuê, đâu có được đền bù, phải có sổ đỏ như chị Gái , bà Năm củ cải mới nhận bộn tiền kìa…”
Thằng Bảy cười hích hích :
“ Tôi nói “lên đời” theo kiểu “lên giường” kìa, đâu có nói chuyện đền bù giải tỏa.”
Nói rồi nó chạy tọt ra ngoài tránh ly càphê cô Phượng ca ve ném theo. Chị Gái hủ tíu vội vàng :
“ Nó giỡn chơi cô chấp làm gì.”
Rồi chị thở ra lo lắng :
“ Cô nói chuyện đền bù giải toả làm tôi rầu cả ruột. Tôi ở xóm này từ hồi còn ruộng sình lận , bà già sanh tôi phải lội bùn ngang bụng đi nhà hộ sanh kìa, từ đó tới giờ đâu có sổ đen sổ đỏ gì. Xóm này chắc chỉ nhà bác đại tá hưu là đủ giấy tờ. Nhà bốn tầng lầu như ổng tiền đền bù chắc cả tỷ…”
Vừa nghe nhắc tên , ông đại tá hưu chạy vào vui vẻ :
“ Sai hết, sai hết . Chẳng có giải toả gì hết trơn, đội “chỉnh trang đô thị” xuống cắm cọc mở rộng hẻm, mai mốt xe taxi chạy thẳng tới cổng nhà tôi…”
Bà Năm củ cải thắc mắc :
“ Mở rộng hẻm lạm dzô nhà tui mấy ổng tính sao ?”
Ong đại tá hưu lên giọng giải thích :
“ Từ cái cọc tim đường, mở ra mỗi bên 4 mét, lấn vô nhà ai người đó phải chịu. Trời kêu nấy dạ mà…”
Bất chợt thằng Bảy xe ôm chạy vào cười ngặt nghẽo :
“ Rồi, cọc cắm xong rồi, trời kêu đúng bác Ba đại tá đó, bác dạ đi…”
Ong đại tá hưu tái mặt, quát :
“ Nói năng lộn xộn mầy, tao gang họng ra đó…”
Thằng Bảy vẫn cười cười :
“ Không tin bác ra coi, nó đóng cọc cái cộp ngay sân nhà bác đó…”
Ong đại tá biến ra ngoài như luồng gió, cô Phượng ca ve hể hả :
“ Rõ trời có mắt nha. Phen này vườn “thượng uyển” với “giả sơn đình” thành đường nhựa hết…”
Thằng Bảy xe ôm đế thêm :
“ Mở vào tới 4 mét thì cửa sổ buồng cô Ba thò cả ra mặt phố, giả tỷ lúc cô thay đồ, con nít chơi dưới đường nhìn lên thấy ráo trọi…”
Cô Phượng ca ve mắng :
“ Thằng quỷ, mở miệng ra là ba chuyện đó. Bộ thèm lắm hả ?”
Gã xe ôm cười hềnh hệch :
“ Thèm thì sao ? Khuyến mãi một dù nha…”
Cô Phượng ca ve cười khảy, thằng mắc dịch này chạy xe cả ngày dư đồng nào chui hết vô số đề, còn cắc nào đâu mà đòi “dzui dzẻ”. Vừa lúc đó ông đại tá hưu lái con A còng chở cô vợ trẻ mặc váy ngắn cũn chạy qua cửa quán. Thằng Bảy trố mắt nhìn theo, hít hà :
“ Ong đại tá chở vợ đi nhảy đầm kìa. Í trời ơi, chân cẳng “sành điệu” như vầy bày ra giữa phố, xe cộ đụng nhau cả chùm …”
Ong Tư gà nướng lên tếng :
“ Mày ngu bỏ mẹ, giưã trưa vầy ai đi nhảy đầm. Ổng mang “con ghệ” của bà đi chạy…đường đó.”
Thằng Bảy nhảy lên hát theo điệu “con gà rừng” :
“ Chạy đường tàu, ta chạy đường tàu, đố thằng bồ câu* tìm thấy tao đâu …”
Ong Tư Gà nướng bật cười :
“ Mày còn ngu lâu con ạ. Không phải chạy xe vào đường tàu trốn công an như mày đâu, ổng chạy mấy cha công chánh cho đường quẹo chỗ khác khỏi đâm vô cổng nhà, kiểu chạy thầu, chạy án, chạy học, chạy tùm lum đó…”
Bà Năm củ cải la lên :
“ Lại còn thế nữa . Vậy ổng chạy được mai mốt đường đâm vô nhà tui sao ?”
Ong Tư gà nướng tỉnh bơ :
“ Phải chịu chớ sao ? Nếu bà có sổ đỏ thì được đền bù, bằng không chỉ được trợ cấp di dời…”
Bà Năm củ cải nổi cáu :
“ Xử vậy tôi kiện tới trung ương ?”
Gã Ky Quèn cười hăng hắc :
“ Có mà con kiến mày kiện củ khoai, ngay giữa Hà Nội cũng có chuyện “chạy đường” kìa…”
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Xạo mầy….gần trung ương đảng, chính phủ thằng nào dám làm chuyện đó…”
Gã Ky Quèn trợn mắt :
“ Vậy chú Tư Gà nướng không biết. Ở cầu Nhật Tân vượt sông Hồng ngoài Hà nội kìa. Lẽ ra toàn bộ khu biệt thự Vườn Đào các đại gia phải giải tỏa. Thế nhưng mấy cha tung tiền chạy chọt nên tuyến đường bẻ queo “né” biệt thự triệu đô nhằm vào nhà dân kìa…”
Thằng Bảy xe ôm đế thêm :
“ Thì ngay Sàigòn đường Tân Sơn Nhất - Bình Lợi cũng phải quẹo vô đất công viên né biệt thự các ông lớn đó…”
Ông Tư gà nướng văng tục :
“ ĐM, cán bộ chơi vầy quá cỡ thợ mộc, ông đại tá có “chạy đường” quẹo sang nhà bà Năm củ cải đã nhằm nhò gì ?”
Cô Phượng cave cười hăng hắc :
“ Hèn chi các đồng chí ta vào dịp quốc khánh cứ hát oang oang :
“Nhà ta ta cứ xây, đường ta ta cứ đi…
Diệt xong quân Pháp kia , ngày mai vui hát câu tự do ”
Ông Tư Gà nướng lại văng tục :
“ ĐM…thằng nào làm bài này tiên tri thật. Đúng ngày nay cán bộ ta cứ xây nhà, xây biệt thự, xây phủ tự do, thoải mái. Rồi ngay cả “đường ta” chẳng nhừng cứ đi mà còn cho nó cứ…quẹo vô tư, miễn đút tiền là xong …”
Cả quán cười ầm ĩ.
· cảnh sát giao thông đi xe màu trắng thường được gọi là “bồ câu”.
23-3-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét