Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 26 )




                                         (tiếp theo)



Lão già trợn ngược mắt :

“ Ấy chết ...bác nói vậy coi thường tôi quá. Để tôi nói bác nghe, mà nói nghiêm chỉnh chứ không phải cà giỡn đâu, dựng “cờ tây” bên Mỹ này cũng nguy hiểm không thua gì mấy bác “dân chủ” dựng cờ “đa nguyên” ở trong nước đâu. Chẳng may hàng xóm nó phát hiện gọi điện cho county là nó tới xích tay bác liền...”

Bác Ba Phi thắc mắc :

“Sao bảo ở Mỹ hàng xóm không ai dòm sang ai ?”

“ Thì mình quạt chả chó đưa cái mùi bay đi khắp bốn phương thơm nức mũi thiên hạ nó phải ngửi thấy chớ. ...”

Rồi lão cười hềnh hệch :

“ Với mũi mình thì thơm lừng nhưng với mũi người thì kinh khủng lắm, không khác gì khói lò thiêu xác Âu-xơ-vích ở Đức. Bởi vậy nó báo cảnh sát là cái chắc...”

Bác Ba Phi thật thà :

“ Con Út nhà tôi kể chuyện có nhà kia cắt tiết vịt thế nào vịt chưa chết chạy ra ngoài đường kêu “cạc cạc” . Hàng xóm mới gọi cho 119 . Thế là lập tức xe cứu thương hụ còi ầm ầm phóng tới cho con vịt lên cáng khiêng đi nhà thương mới ghê ...”

Lão già bật cười :

“ Bốc phét . Nó nói ba xạo vậy cũng tin. Làm chó gì có chuyện đó.  Thằng Mỹ có rỗi hơi mà đi cấp cứu con vịt ?  Với cả chúng nó cũng ăn thịt vịt như điên ấy mà. Chỉ thịt chó mới kiêng. Con gái bác bịa ra để dọa bác thôi.  Tôi nói thiệt với bác nhé, trên thế giới này có dân tộc nào nói được câu “sống trên đời ăn miếng dồi chó” như dân tộc mình không ? Tuyệt đối không có nha. Ngay đến thằng Đại Hàn cũng ăn thịt  chó như điên mà có nghĩ ra được đâu. Phải trải bốn ngàn năm văn hiến hun đúc nên hào khí dân tộc như ta mới nói được câu đó. Cái anh Mẽo này mới có vài trăm năm đã  tưởng mình ghê lắm, đòi làm cha thiên ha. Ôi chà, bất quá nó chế ra được ba cái máy làm sướng cái thân thôi, ăn thua mẹ gì. Văn minh cơ khí ấy mà. Tôi nói thiệt với bác nha, để thưởng thức cho được món dồi chó hả, dân Mỹ còn phải trải qua một cuộc cách mạng nữa ...”

Bác Ba Phi trợn mắt :

“ Lại cách mạng nữa hả ? Ối thôi thôi... được như dân Mỹ thế này sướng bằng tiên rồi...cách mạng nữa làm gì, lại bom rơi đạn lạc, lại nhà đổ người chết , rồi thì đảo lộn lanh tanh bành, có mà ra cám hết .”

Lão già lắc đầu :

“ Không không, tại cái đầu bác cổ lỗ sĩ quá, cứ tưởng cách mạng là đầu rơi máu chảy, đâu phải vậy . Như ở cái xứ Mỹ này chẳng hạn, trong vòng vài chục năm nay đã trải qua hai cuộc cách mạng rồi mà có chết thằng tây con đầm nào đâu, ngược lại dân số còn tăng ầm ầm chứ đâu có như mình, có mỗi một cuộc cách mạng tháng Tám thôi mà chết cả núi xương sông máu . ..”

Rồi lão lại cười hề hề :

“ Mà cái dân mình cũng ghê, chết đói, chết lụt, chết bom, chết đạn, chết đâm , chết chém cả mấy chục năm nay vậy mà dân số vẫn cứ tăng ào ào từ 32 triệu lên 90 triệu mới ghê . Cũng may nhờ có cách mạng giết bớt không thì bây giờ phải hơn trăm triệu...”

Bác Ba Phi thắc mắc :

“ Mỹ nó làm kiểu gì mà làm tới hai cuộc cách mạng mà không chết ai ? Cách mạng gì vậy cà ?”

Lão già cười khơ khớ :

“ Cách mạng tình dục chớ cách mạng gì ? Hai cuộc cách mạng này đã mang tới một phát kiến vĩ đại còn hơn cả ông Côlông ngày xưa tìm ra châu Mỹ nữa kìa ?”

Bác Ba Phi lắc quày quạy :

“ Xạo quá, xạo quá ... phát kiến gì  ghê gớm vậy ? Việt Nam làm cách mạng cả hơn nửa thế kỷ nay, chết biết bao người mà còn chưa phát minh ra được cái gì kìa ?”

Lão già trợn mắt :

“ Ai bảo bác cách mạng Việt Nam không phát minh ra cái gì ?”

Rồi lão vỗ trán la lớn :

“ Cách mạng Việt Nam phát minh ra cái ...”làm chủ tập thể” ?”

“ Làm chủ tập thể là cái gì ?”

Lão già cười khơ khớ :

“ Là ở đời muôn sự ở đời đều là của chung để rồi “ cha chung không ai khóc”  đó . Nhưng “làm chủ tập thể”  bằng sao được phát minh của cách mạng tình dục Mỹ ? Phát minh này cả thế giới đều xài còn “làm chủ tập thể” hả ? Chuyện tầm phào, ngay đến mấy bố Việt cộng cũng đã vứt nó vào sọt rác từ lâu rồi .”

Bác Ba Phi sốt ruột :

“ Mỹ phát minh ra cái gì mà ghê vậy cà  ?”

Lão già cười toét :

“ Là cái bao cao su chứ gì ? Có cái đó cách mạng tình dục mới nổ ra được trên toàn nước Mỹ rồi lan tràn sang cả Việt Nam . Ngày nay  nước ta cũng đang cách mạng tình dục sôi sục lắm, chỉ có điều âm thầm, lặng lẽ, không nói ra thôi... Nhưng mà ông yên chí đi, người Việt mình tuy không phát minh ra được cái gì có  tác dụng toàn cầu nhưng vẫn có cái đáng tự hào lắm chớ ?”

“ Cái gì vậy ?”

Lão bật cười  ha hả :

“ Thì món ...dồi chó chứ còn gì ?”

Thế rồi lão già thao thao bất tuyệt về bí quyết gia truyền nướng dồi và đánh tiết canh chó khiến bác Ba Phi bùi tai tặc lưỡi :

“ ừ thì đi…tôi cũng liều với ông một phen thử coi cái lưỡi  của ông nó dài mấy tấc mà bốc phét chín tầng mây xanh…”

Lão già la chói lói :

“ Ay chết bác nói vậy oan cho em . Tôi bốc phét hồi nào, tôi nói toàn chân lý sáng ngời cả thôi. Còn hơn cả “không có gì quy hơn độc lập tự do “ cuả bác Hồ nữa kìa, bác không tin cứ theo tôi…”

Hai người dắt díu nhau trở lại trạm xe buýt. Lão già vừa đi vừa vung tay vung chân :

“ Bác ở Việt Nam có thích...ngồi vỉa hè ngắm phố không ?”

Bác Ba Phi trợn mắt :

“ Ngồi vỉa hè ngắm phố ? Bộ khùng hả ?”

“ Khùng sao khùng ? Xin thưa với bác đó là một cái thú tuyệt vời. Ngồi nhìn ông đi qua bà đi lại, bao nhiêu con người , bao nhiêu dáng vẻ, nét mặt, mình cứ như ngồi bên dòng sông ngắm nhìn cõi nhân sinh chảy qua. Hồi còn ở Sàigòn, tôi cứ ngồi quán cóc vỉa hè suốt ngày ngắm thiên hạ. Sang đây, mình có ngồi hè phố chong mắt lên cũng chẳng nhìn thấy ma nào, nó chui hết cả vào ô tô chạy qua chạy  lại như phát rồ, chỉ thấy những xe là xe , đâu có thấy người  đâu ...”

Bác Ba Phi cười cười :

“ Ông muốn thấy người đông như kiến cỏ hả ? Vậy mời ông sang tàu. Không biết giờ nó đã lên thành mấy tỉ rồi . So với nó không khéo mình chỉ bằng một  tỉnh  ...”

Lão già gật gù :

“ Thằng tàu đã có tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, nó thèm biến cái nước mình thành tỉnh Quảng Nam của nó lắm. Mà cứ cái đà này không khéo nó làm được. “

Bác Ba Phi cau mày :

“ Ông nói gì nghe thê thảm quá vậy ?”

Lão già trợn mắt :

“ Chớ lại không ư ? Ngày xưa tôi nghe nói “thằng giỏi nó đã vượt biên, còn lại một lũ vừa điên vừa khùng”, tôi không tin, nhưng cứ nhìn vào cái đám du học sinh Việt Nam sang đây học coi, 10 thằng tốt nghiệp xong thì tới 9 thằng muốn ở lại làm công dân Mỹ . Hôm rồi tôi ngồi ở quán phở phố Bolsa, xung quanh toàn sinh viên Việt Nam du học. Tụi nó nói tiếng Anh veo véo và cứ coi cung cách mấy cô mấy cậu thì thấy tụi nó chỉ còn dính dáng tới Việt Nam có mỗi một cái ...”

Bác Ba Phi tò mò :

“ Cái gì vậy ?”

Lão già cười toét miệng :

“ Phở....”

Bác Ba Phi trợn mắt :

“ Có vậy thôi à ? Bác nói giỡn hay thiệt vậy ?”

Lão già cao giọng :

“Tôi nói thật đấy chứ. Trừ mấy đứa con ông cháu cha có tài sản kếch sù ở Việt Nam phải về thừa kế không nói, đa số học xong rồi chẳng đứa nào muốn về. Về làm gì ? Để thất nghiệp à ? Chạy vạy lắm mới kiếm được việc với đồng lương thua cả lúc tụi nó đi làm thêm “chạy bàn” bên này. Với cả 4 năm học quen sống trong xã hội văn minh, đầy đủ tiện nghi rồi, có đứa nào muốn trở lại Việt Nam sống chật chội, môi trường ô nhiễm và đầy bất trắc nữa đâu ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Vậy mà ngày tôi còn nhà, gặp đứa con gái trong xóm du học Mỹ về nghỉ tết. Nó nói :” con đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất thấy nắng chan hoà, thích quá, chẳng muốn sang Mỹ nữa, chỉ muốn ở nhà luôn.“ . Tôi bảo nó :” Mày nói thiệt hay giỡn đó?”. Nó bảo :” Con nói thiệt đó, ở bên Mỹ buồn muốn chết luôn . Người thì vắng. Chẳng thấy ai là người Việt. Mùa đông tuyết lạnh thấu xương. “.

“ Bác có biết con nhỏ đó ở vùng nào bên Mỹ không ?”

“ Sao biết được ? Hỏi thì nó nói ở vùng “con xin, con ở” gì đó…”

Lão già cười  hô hố :

“ Mỹ làm gì có vùng con xin con ở….”

Bác Ba Phi thật thà :

“ Nó nói vậy đó. Nó bảo vùng đó ít Việt kiều lắm.  Trời đất âm u, suốt ngày ngồi trong phòng kín có lò sưởi…”

Lão già bật cười :

“ À thôi phải rồi…chắc vùng Winsconsin hẳn thôi. Nó giống như vùng Cao Bằng của ta đó, tít trên phía Bắc giáp  Cananda. Ơ đó có tuyết rơi là đúng rồi. Người Việt mình đâu có quen ở đó. Nó muốn trở về Việt Nam là phải rồi. “

Bác Ba Phi thắc mắc :

“ Sao lên tít trển hổng biết ? Xin học ở vùng Cali này có ấm áp hơn không ?”

Lão già cười hô hố :

“ Du học ở trên đó rẻ mà, coi như xứ khỉ ho cò gáy, nghe nói mỗi năm có 3-4 chục ngàn thôi, còn xuống phía dưới này 5-6 chục ngàn kìa…”

“ Hèn chi con nhỏ trong xóm tôi cứ than buồn hoài…”

“ Vậy chắc con nhỏ đó không có họ hàng  dưới Nam Cali này. Giờ có cái kiểu du học tiết kiệm, thoạt đầu xin cho con ở tít trên đó, sau sang Mỹ rồi xin chuyển xuống dưới này, nhưng phải có bà con ở đây kìa…Đi vòng vậy giá rẻ hơn là xin trực tiếp  …”

Bác Ba Phi tròn mắt :

“ Sao ông rành quá vậy ?”

“ Thì tôi có con cháu đi bài  bản i xì vậy mà. Hôm trước tôi tới nhà ông ngoại nó chơi thấy nó đã ở đó rồi. Tôi hỏi nó :”Uả, tao tưởng mày ở mãi trên Portland kia mà? Về Quận Cam khi nào ? “. Nó cười hì hì :” Lạc hậu rồi ông ơi. Con chuyển về đây cả năm nay rồi. Ở trên đó có mà chết rét.” Con nhỏ này năm nay mới 16 học lớp 12. Nó nói chuyện với tôi mà mắt cứ liếc ra cửa. Hoá ra nó chờ thằng boyfriend tới rước đi chơi ..”



                                              (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét