Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

MỘT TRUYỆN NGẮN HAY CỦA TRẦN ĐỨC TIẾN




                  

              Xưa nay, nhiều người đã viết về cái khoảnh khắc “thăng hoa”, siêu thoát của con người vào cõi vô cùng. Nó như tiếng gầu rơi trong giếng làm bừng tỉnh “thiền sinh” tới “đốn ngộ”. Nó như giấy phút giao hòa với trời đất của “Người đàn bà ngoại tình” khi đứng ngoài balcon trong truyện ngắn của Albert Camus. Nhưng có lẽ chưa ai như Trần Đức Tiến, dẫn dụ con người rời bỏ cõi trần tục - “tiểu vũ trụ” (!) bay lên cõi vô cùng - “đại vũ trụ” (!) bằng…những cái vẫy tay. Không hành hạ câu chữ, không làm rối mù thời gian để thành “hậu hiện đại”, Trần Đức Tiến vẫn tạo ra một không gian truyện hư hư thực thực , sặcmùi đàn ông…  gây nghiện. . Bởi vì nó.. đã được kiểm nghiệm bằng những cái mũi của T, của X, của N… Các cô ấy mỗi người một vẻ…  Cô thì rúc mãi vào nách y hít hà. Cô nằm im, ngửa mặt đón từng giọt mồ hôi thánh thót từ chỏm mũi y rớt xuống. Cô khác lại khoan khoái thoa lên người cái thứ nước nhễ nhại đang tháo ra từ thân thể y, thoa cả lên hai bầu vú để trần, khiến cả thân mình căng bóng, trơn tuột như một con cá trắm. “. Từ cái không gian nặng trịch “mùi trần thế” đó, “cú” thăng hoa, vượt thoát khỏi cõi nhân sinh của anh chàng hànhPHẤT THỦ LIỆU PHÁP” vẫn làm cho người đọc ngẩn ngơ. 
        Xin mời đọc truyện ngắn của nhà văn TRẦN ĐỨC TIẾN 

  
.

                                                                                                                                                                                                                        

                                             PHẤT THỦ LIỆU PHÁP
                                                                                                                                                         

                                            Truyện ngắn TRẦN ĐỨC TIẾN

          Bảy trăm cái. Y định bỏ cuộc. Tức là ngừng lại, không vẩy tay nữa. Ngừng lại thì đương nhiên không còn chuyện gì để nói. Nhưng hai bàn chân y vẫn bám chặt xuống đất. Trọng lực dồn xuống nửa thân dưới. Mười ngón chân tê dại. Bụng thót. Thót cả hậu môn. Mắt nhắm hờ. Hai tay tiếp tục vẩy mạnh ra sau.
          Phất thủ liệu pháp. Phép chữa bệnh, tăng cường thể lực bằng cách vẩy tay.
          Y cố tập trung ý nghĩ vào một điểm duy nhất là ấn đường, nhưng chỉ thoáng sau là nhãng đi ngay. Ngoài đường phố, trước mặt y, cách một bờ tường, những chiếc xe máy phóng ào ào. Hơn 5 giờ sáng mà thiên hạ đã nhao cả ra đường. Một ngày mới với những công việc mưu sinh túi bụi. Đi học, đi làm, đi chợ, đi đánh quả, đi chẳng biết đi đâu nhưng cứ đi cái đã… Đàn chó của gã nhà giàu ở dãy phố bên kia cũng vội vã phóng ra hè, cong đít, choãi hai chân sau, tranh thủ đi vệ sinh rồi vừa sung sướng rên ư ử vừa chui tọt vào bên trong cánh cổng sắt.
          Y mím môi, lấy đà vẩy thật mạnh, trong đầu nhẩm đếm. Động tác này phải lặp đi lặp lại hàng trăm lần. Chính xác là phải một nghìn tám trăm lần. Đấy là mức tối thiểu. Nhưng nếu không kiên nhẫn thì rất khó chạm tới cái mốc ấy. Hồi mới tập, chỉ vẩy được vài trăm cái là y đã muốn thôi. Không phải vì quá sức, mà vì sốt ruột. Bài bản tập tành gì mà cứ đứng chết một chỗ rồi vẩy, vẩy, vẩy. Chỉ đến khi lâm bệnh, y mới phải dằn lòng để không sớm đầu hàng. Nhìn cuộc sống tất bật ngoài phố, y nghĩ: giờ này chỉ có mình y được thong thả đứng trong nhà vẩy tay. Vận động tí chút cho khỏe người. Bổ béo ngay vào cái thân y. Chỉ có thế mà không làm được thì y còn ra cái giống gì?
          Hực ba chín, hực bốn mươi, hực bốn mốt, hực bốn hai… Hết trăm này là tám trăm. Cơ thể y nóng dần. Y thoáng ngửi thấy mùi. Bao giờ cũng thế, mùi trước. Sau mùi, mồ hôi mới rịn ra. Giọt mồ hôi buồn buồn ở chân tóc, từ từ chảy xuống hai bên thái dương.
          Y thích cái mùi của mình. Mùi đàn ông. Ngòn ngọt, nong nóng. Vừa đủ để có thể khoan khoái hít sâu một hơi. Mùi của một thể xác còn tươi khỏe. Cường tráng là đằng khác. Nói thế, chứ đôi khi y cũng hoài nghi. Biết đâu với cái mũi người khác thì mùi của y chả khó ngửi chết đi được? Chua chua, hoặc gây gây chẳng hạn? Nhưng rồi y mạnh mẽ gạt bỏ ngay cái sự nghi ngờ đó. Bởi vì nó, mùi của y, đã được kiểm nghiệm bằng những cái mũi của T, của X, của N… Các cô ấy mỗi người một vẻ. Mỗi người một tính một nết. Thế mà họ đều si mê y. Y hình dung ra những lúc ăn nằm với họ. Mùa đông cũng như mùa hè, lần nào yêu y cũng vã mồ hôi. Chẳng khác gì trùm chăn ngồi trước nồi nước xông. Rồi đương nhiên là y tỏa hương! Dường như đó là thứ mùi gây nghiện. Cô thì rúc mãi vào nách y hít hà. Cô nằm im, ngửa mặt đón từng giọt mồ hôi thánh thót từ chỏm mũi y rớt xuống. Cô khác lại khoan khoái thoa lên người cái thứ nước nhễ nhại đang tháo ra từ thân thể y, thoa cả lên hai bầu vú để trần, khiến cả thân mình căng bóng, trơn tuột như một con cá trắm.
                    Có lần ăn nằm với V, sau khi thiếp đi một giấc ngắn, tỉnh dạy, nàng bảo: em vừa mơ thấy mình dập dềnh trên một dòng sông. Nhẹ bỗng, khoan khoái không tả được. Ước gì được như thế mãi. Y mỉm cười, nghĩ bụng: cảm giác lên thiên đường của nàng cũng lạ nhỉ? Không hiểu những lúc nàng ngủ với chồng - một người ra ít, hoặc không ra mồ hôi - liệu nàng có bồng bềnh bằng đường thủy như thế không? Nhưng đúng lúc ấy có chuông điện thoại. Y nhỏm ngay dậy, với tay lấy con di động nhét dưới gối. Sau vài lần tiếng chuông chen ngang vào cuộc ái ân, y tự nhủ: nằm với bồ thì nhớ để máy im lặng. Nhưng rồi lần nào cũng vội vã cuống quýt, cũng quên. Để rồi khi chuông thét lên thì giật mình thoáng lo ngại. Liệu có phải một người bạn, một người quen, tóm lại là của một đối tượng an toàn, hay lại chính là của một cô nàng nào khác cũng trót nghiện mùi mồ hôi của y đang gọi? Không ít lần y phải làm mặt lạnh, ngắt máy, rồi nhắn vội cái tin: “anh đang hop”.  Và sau đó lại bấm bụng cười, đọc tin phản hồi: “Uh ngoan, tuong đang nam voi con đi nao”.
          Lần ấy cũng thế. Y mất mấy giây loay hoay với chiếc điện thoại, trong lúc V vẫn nằm ngay đơ trên giường, mắt nhắm nghiền. Nàng không thèm quan tâm đến những cuộc gọi hay tin nhắn của y. Không nói, không ho, không vào toilet đi tiểu, mở vòi nước. Nàng để mặc cho y thoải mái xử lý những tình huống đột xuất. Nhưng khi y quăng máy, xán đến bên thì bỗng nhiên nàng bật cười. Một chuỗi âm thanh giòn khanh khách. Như sực nhớ chuyện gì buồn cười lắm. Lại như biết tỏng những trò ma bùn của y vừa rồi… Y ngờ ngợ. Nhưng chỉ ngờ ngợ thôi, chứ vĩnh viễn không bao giờ y hiểu được tiếng cười của V vào những lúc như thế. Khi choàng tay ôm nàng, luồn cả tay vào ngực nàng, y chỉ bắt gặp hai bầu vú nằng nặng, lạnh toát.
          Đùng phát, y ngã bệnh.
          Buổi sáng ấy y quần đùi may ô, đang lững thững trong nhà. Hình như là đi xuống bếp kiếm cái ăn. Y hay ăn vặt. Trong tủ lạnh lúc nào cũng có ít bánh kẹo, mấy hộp sữa chua, dăm trái chuối, vài trái mãng cầu… Tự nhiên y bước hẫng một bước. Không, vẫn sàn nhà lát gạch men bằng phẳng, nhưng y lại cảm thấy mình đột nhiên mất thăng bằng. Hai tay vội dang ra. Gió lùa vào qua ô cửa mở ra sân sau, lất phất hai bên nách. Nhưng trạng thái đó qua đi khá nhanh. Ít giây sau, y thấy mình yên ổn ngồi ngả người trên ghế.
          “Ông làm sao thế”? - Vợ y bỏ tờ báo, gườm gườm đôi mắt kính nhìn y, hỏi.
          “Không sao. Tự nhiên thấy người bay bay…”.
          “Bay bay là thế nào”?
          Y không biết giải thích ra sao. “Mẹ kiếp”- y nghĩ - “Bay bay là… lượn đi trên không. Giống như vừa mọc cánh ấy. Giá như kéo dài thêm mấy giây nữa thì không khéo mình đã chui tọt ra cửa sổ, lướt qua ngọn cây khế ở góc sân. Và lúc này chắc hẳn đang đứng trên sân thượng ngôi biệt thự của gã trọc phú bên kia đường. Không, mình sẽ đậu tít trên cái chóp nhọn hình củ hành. Mình thích ở trên cao nhìn xuống. Rợn cả người, nhưng thích”.
          Đến trưa thì bệnh diễn biến nặng hơn. Lần này rũ xuống chứ không bay. Nửa người bên trái của y mềm oặt, mồ hôi lạnh túa ra ướt nhép cả cái ghế bố. (Quái lạ, lúc khỏe mồ hôi, lúc ốm cũng mồ hôi). Y gọi vợ rót cho xin cốc nước, nhưng lưỡi líu lại, chỉ lắp bắp được mấy tiếng rời rạc.
          Vợ y - người đàn bà luôn lo lắng chăm chút cho sức khỏe của mình một cách thái quá, đến nỗi từng xăng ti mét trên người mụ cũng không có một con vi trùng nào dám cư trú - hốt hoảng định gọi xe cấp cứu đưa y vào bệnh viện. Nhưng y vội vàng gạt đi. Đầu óc y hoàn toàn tỉnh táo, hình dung rất rõ cảnh những người bệnh nằm chen chúc dưới gầm cầu thang của cái bệnh viện quá tải lúc nào cũng chỉ chực vỡ bục.
          Buổi chiều, khi đã đứng dậy đi lại được, y tìm đến một phòng mạch tư. Viên bác sĩ ở đây nghe kể lại triệu chứng, chẳng cần hỏi han, khám xét, cấp ngay cho y một toa thuốc với kết luận lạnh lùng: thiếu máu não thoáng qua.
          Mới “thoáng qua”, tức là còn nhiều hy vọng cứu vãn. Thuốc thang, ăn uống, tập tành… Y hối hả lùng sục trên mạng những bài thuốc nam thuốc bắc, những chế độ ăn uống, kiêng khem. Riêng về tập thể lực, y quyết định chọn bài “phất thủ liệu pháp”.
          Không hiểu hơn nghìn năm trước, có nhà sư nào ở chùa Thiếu Lâm rơi vào trạng thái bay bay như y không? Nhưng y tập phất thủ không cầu cho mình sức khỏe phi thường như các môn sinh chùa Thiếu Lâm. Cũng chả hy vọng vai rộng ngực nở, sớm mai ngủ dậy thấy tóc trên đầu xanh lại như vừa nhuộm. Y chỉ cần thông kinh mạch. Mạch máu trong người y bị xơ vữa, tắc nghẽn, may ra sẽ thông thoáng trở lại nhờ tập luyện. Mỗi ngày ít nhất một nghìn tám trăm cái. Không, phải hai nghìn, hai nghìn trở lên. Càng nhiều càng tốt. Sách dạy: vẩy tay quá một nghìn cái thì bên trong cơ thể có luồng điện chạy rần rật. Trung tiện thoát ra bum bủm như sung rụng xuống ao. Đấy là sắp đạt tới trạng thái “lư hỏa thuần thanh” - nói như trong truyện chưởng, lửa trong lò toàn màu xanh. Tất cả hỏng hóc, tật bệnh sẽ tiêu biến hết. Chưa bao giờ y đạt đến cảnh giới ấy. Có một yếu lĩnh nào đó chưa thật chuẩn chăng? Bụng chưa thót? Hậu môn chưa co lên? Lưỡi không dính vào hàm trên? Hay chân không bám chặt như rễ cây xuống đất?... Nhưng có lẽ cũng chẳng cần phải câu nệ quá như vậy. Cứ vẩy một cách thoải mái đi đã.
          Hựcnăm ba, hực năm bốn, hực năm nhăm, hực năm sáu… Hết trăm này là một nghìn ba trăm. Ô, hôm nay có vẻ nhanh. Mọi hôm đến cái mốc một nghìn, thể nào y cũng dừng lại tí. Lau giọt mồ hôi chực chui vào đuôi mắt. Cúi xuống, gãi gãi cái chân bị muỗi đốt. Rồi nhanh chóng quay lại tư thế cũ, tiếp tục vẩy. Nhưng hôm nay đã qua một nghìn từ lúc nào. Hôm nay y tập hăng quá. Nhẹ nhõm quá. Có lúc hai chân muốn nhấc lên, suýt chúi cả đầu về phía trước. Mồ hôi hôm nay không làm phiền. Muỗi cũng trốn biệt đi đâu mất. Y vừa nghĩ vừa đếm.
          - Chú ơi?
          Có tiếng trẻ con rụt rè ngoài hàng rào. Cái trán thằng bé nhô lên khỏi bờ tường, đôi mắt lấp ló sau tấm lưới B40.
          - Chú!
          - Hực sáu hai… Cái gì?
          - Chú cho cháu xin quả cầu.
          - Cầu nào, hực…?
          - Cầu của cháu rơi vào trong sân nhà chú.
          Mẹ kiếp! Hực sáu tám, hực sáu chín… Y cố bám theo sát những con số, không để cho chúng văng ra khỏi đầu. Hực… Nhưng thằng bé vẫn không chịu buông tha y:
          - Chú! Lấy cho cháu đi... Làm ơn lấy cho cháu đi mà!
          Y lừ mắt nhìn quanh. Quả cầu lông màu trắng nằm bất động trong chậu cảnh, dưới gốc cây bông sứ. Từ chỗ y đứng ra đó chỉ cách ba bước chân. Quá ngắn để làm đứt đoạn việc tập tành đang có đà. Y miễn cưỡng dừng lại, bước mấy bước, cúi nhặt quả cầu ném ra đường:
          - Cháu cảm ơn chú! - Thằng bé reo lên. Nó và thằng bạn ngoài đường lại tiếp tục trận đấu bất phân thắng bại. Sau mỗi cú vụt cầu là một cú “chết này! chết này”.
          Y suýt chết. Không, không phải chết thật. Chết thật thì khó. Có lẽ chưa đến mức ấy. Nhưng tàn tật thì cận kề. Nhẹ cũng méo mồm, đi cà nhắc. Nặng hơn nằm một chỗ, vợ con phải hầu. Nhưng cái buổi trưa hiểm nghèo y nằm bất động trên ghế bố, mồ hôi lạnh toát ra đầy mình, ý nghĩ đầu tiên vụt đến trong đầu lại không phải là sợ chết hay tàn tật.
          Mà là một cuộc chia tay.
          Y chưa kịp làm một cuộc chia tay.
          Chia tay V.
          Thật thế. Giống như chia tay T. Chia tay X. Chia tay N…
          Khá nhiều chia tay. Lạy giời! Nhưng lần nào cũng nhẹ nhõm. Không ai làm khó ai. Thoắt cái các nàng thành người dưng nước lã. Mỗi lần tình cờ gặp lại, y kín đáo ngắm nhìn họ, trong lòng dấy lên một vị khoái thú rất khó tả, rằng cái người đàn bà xa lạ kia không ngờ lại có lúc gắn bó xương thịt với y đến thế. Đến mức y cảm thấy như đang được ngủ với họ thêm lần nữa.
          - Chú ơi! Chú à.
          - Gì?
          - Chú làm ơn cho cháu xin…
          Y mím chặt môi, mặt lạnh tanh, như người điếc. Ngoài bờ tường, cặp mắt trong leo lẻo của thằng bé kiên nhẫn bám theo từng cử động của y. Sau một lát im lặng, thằng nhãi thay đổi chiến thuật. Nó bất ngờ cất tiếng, đếm từng cái vẩy tay của y:
          - Mười lăm, mười sáu, mười bảy…
Mạch đếm nhẩm trong đầu y tự nhiên rối loạn. Thằng nhãi vẫn cao giọng nhịp nhàng:
- Hai ba, hai bốn, hai lăm… Hết trăm này chú lấy cho cháu nhé?
          Y suýt phì cười. Đành chịu thua cái thằng ôn vật này. Y dừng tay, vừa thở vừa nhặt quả cầu rớt trong sân ném vèo qua hàng rào:
          - Xéo ra chỗ khác chơi!
          Đôi mắt trẻ con long lanh thụp xuống, biến mất sau bức tường.
          Tiếp tục. Bao nhiêu rồi nhỉ? Thôi, bắt đầu lại một trăm mới.
          Sao vẫn chưa chia tay? Y nhớ những lần ăn nằm với V trong cái khách sạn bình dân quen thuộc ở ngoại thành. V nằm thẳng cẳng, ngủ thiếp. Còn y lại tỉnh như sáo. Y nằm nghe tiếng máy điều hòa chạy, không hiểu sao rất giống tiếng sóng đồng chiêm ì oạp vỗ vào bờ. Sóng vỗ không ngừng nghỉ. Y mỏi và chán đến tận cổ. Mồm miệng nhạt đắng. Bụng dưới rỗng không. Hệt con sâu bị rút hết ruột. Y muốn ngồi dậy châm điếu thuốc. Nhưng V đang nằm gối đầu lên tay y. Nàng nặng như một thân cây chuối.
          Một lần y nhè nhẹ gỡ được “cây chuối” ra và ngồi dậy. V vẫn nằm im, trên người không mảnh vải. Nhìn cái thân thể lõa lồ bất động của người đàn bà trên đám chăn đệm nhàu nát, đột nhiên y phát hoảng. Y sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát ra khỏi nơi này, căn phòng ẩm thấp, có mùi hôi hôi, tiếng sóng vỗ dai dẳng như bào mòn cân não, và một người đàn bà dang chân dang tay há mồm ngủ say như chết. Y vơ vội đám quần áo vắt trên lưng ghế, len lén mặc vào người. Len lén mở cửa phòng. Đúng lúc ánh sáng chói chang bên ngoài đập vào mắt, y giật bắn mình. Một chuỗi tiếng cười khanh khách giòn tan vang lên sau lưng. Trên chiếc giường tranh tối tranh sáng, V nghển cổ nhìn theo y:
          - Anh định đi đâu thế?
          - Chú à...
          Lại tiếng thẽ thọt của thằng bé bên ngoài tường.
          Nhưng lần này y không thèm mở mắt. Máu y nong nóng dồn lên mặt. Chuỗi cười giòn của V ong ong trong tai. Tay y vẫn vẩy đều.
          Cho đến lúc y lẫn lộn trăm này trăm kia, nghìn này nghìn kia.
          Y không còn đếm nhẩm nữa. Hai tay vẩy như máy. Tiếng cười của V biến mất. Chỉ còn tiếng lửa reo phần phật trong đầu. Như ngọn lửa bếp ga mới bật. Lửa trong lò toàn màu xanh. Hực này, hực này, hực này... Hình như hai chân y đang từ từ rời khỏi mặt đất. Cả người y bốc lên. Nhẹ như một cánh diều.

                                                                                                 T.Đ.T    


                                                                              

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét