Lão Thuộc bỗng nhận ra chính nhờ con nhỏ người làm của ông Chủ tịch lão kiếm được khối tiền mà chẳng phải nguy hiểm, ngoài vòng pháp luật, chẳng bù bà vợ , moi được tiền mụ ta đâu dễ, trần thân tróc vẩy, đánh bạc cả mạng sống với pháp luật chứ bỡn ? Nghĩ vậy lão cười vui vẻ :
“ Yên tâm, yên tâm…con bé Gái cũng như con trong nhà …lo gì không chinh phục được …”
Hôm sau lão Thuộc tức tốc trở lại tỉnh lỵ, về nhà trọ tìm thằng Bành Trọc. Quái lạ, mọi lần ngoài hai bữa nhậu phải ra phố, còn thì nó cứ nằm khàn trong buồng ngáp ngắn ngáp dài. Chẳng hiểu sao lần này , lão Thuộc lại thấy cửa phòng đóng im ỉm và cô tiếp tân nhà trọ báo tin thằng Bành Trọc bỏ đi đâu từ mấy hôm nay. Lão Thuộc mở khoá vào phòng vẫn thấy nguyên đồ đạc hai người và cũng không thấy nó nhắn lại đôi dòng cho lão biết hắn biến đâu ?
Thằng Bành Trọc đi đâu vậy cà ?
Thị trấn tỉnh lỵ dọc ngang hơn chục dãy phố, dăm bảy quán cà phê lão Thuộc mất cả buổi chạy rạc cẳng không thấy bóng dáng thằng Bành Trọc đâu ? Lão đành ghé trụ sở Uỷ ban nhân dân tỉnh tìm gã thư ký hỏi tin. Vừa nhác thấy lão, gã thư ký đang giúp ông Chủ tịch tiếp đoàn cán bộ huyện, vội chạy ra kéo thốc vào phòng ngách.
Trụ sở Uỷ ban tỉnh là chỗ tôn nghiêm, bộ mặt chính quyền cách mạng , cả một toà dinh thự nguy nga đồ sộ, nằm giữa thị xã trên gò đất cao, tráng lệ không thua trụ sở tỉnh uỷ ngay gần đó. Bên ngoài cổng là chốt gác công an, rồi đến thường trực, qua sân rộng leo chót vót lên bậc tam cấp mới đến phòng đại sảnh tiếp khách, các phòng ban…Phòng Chủ tịch tỉnh sâu mãi trong, ấy vậy mà năm rồi, chẳng hiểu sao, có một con mẻ mãi vùng sâu vùng xa tìm được vào tận cửa phòng rồi cứ thế tụt quần réo tên cúng cơm đồng chí Chủ tịch tỉnh chửi sa sả. Nào tụi bay hút máu hút mủ dân nghèo…nào là “ngày xưa tao biết tụi bay như vầy thì có rúc vào lai quần tao cũng kéo tụi bay ra cho Mỹ nó giết …”. Hoá ra con mẻ là bà mẹ Việt Nam anh hùng, ngày xưa che giấu nuôi nấng cán bộ, thời nay bị Chủ tịch xã cậy quyền cướp đất , kiện cáo mãi chẳng được, cả nhà bị đuổi khỏi nơi cư trú phải lên thị trấn đi ăn mày, thế là mẻ tìm bằng được Chủ tịch tỉnh chửi như trát cứt vào mặt. Con mẻ tất nhiên bị bắt nhốt và lấy cớ đưa “bà mẹ anh hùng” đi dưỡng trí viện vì mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng , công an đưa bả đi tít mù khơi.
Để tránh cho đồng chí Chủ tịch bị xúc phạm nặng nề, gã thư ký yêu cầu văn phòng uỷ ban bố trí một căn phòng thật kín đáo ngay cạnh phòng Chủ tịch để lỡ có đứa nào nổi cơn điên như con mẻ đó thì kéo thốc vào đó, chốt chặt cửa gọi điện công an bí mật đưa nó đi .
Lâu nay căn phòng ngách sát buồng ông Chủ tịch tỉnh ít được dùng đến, bởi lẽ gã thư ký lo xa vậy thôi, sau vụ con mẻ tới phá , Ban Bảo vệ nội bộ của tỉnh uỷ đã có cả một kế hoạch không những chỉ ngăn chặn kẻ liều mạng tại văn phòng uỷ ban tỉnh mà ở khắp các trụ sở cơ quan Đảng và chính quyền cả ở dưới cấp huyện bóp ngay từ trong trứng những mưu toan gây rối làm mất uy tín lãnh đạo.
Sáng nay vừa nhác thấy lão Thuộc lò dò tới, gã thư ký giật thót người. Tất nhiên lão Thuộc không phải tới quậy như con mẹ “bà mẹ anh hùng” kia, nhưng cái bản mặt đâm thuê chém mướn của lão chỉ liếc qua cũng biết thuộc loại giang hồ có số, cán bộ Uỷ ban tỉnh quan hệ với xã hội đen còn ra cái gì, bới vậy gã kéo thốc lão vào buồng ngách, càu nhàu :
“ Ong tới đây làm gì ? Sao không hẹn gặp ngoài quán ?”
Lão Thuộc nổi cáu :
“ Ai chà chà…lên mặt quan cách ghê chưa ? Đã vậy tao về …”
Gã thư ký cuống lên :
“ Thôi thôi ông ơi, ông thông cảm , chỗ này là cơ quan nhà nước bao nhiêu cặp mắt rình mò…”
“ ĐM…Tao tới có phải để xin xỏ , kiện cáo gì đâu mà mày xua như xua tà…”
Gã thư ký nhăn nhó :
“ Tôi đâu dám xua ông, tôi chỉ mời ông vào đây nói chuyện cho kín đáo thôi …”
“ Chứng minh nhân dân với sổ hộ khẩu của tao bà vợ ông Chủ tịch lo đến đâu rồi ? Sao lâu quá vậy ?”
“ Giấy tờ của ông thì dễ rồi, làm lúc nào xong lúc đó, có điều ông có nhà đâu mà nhập hộ khẩu, không lẽ nhập cho ông vào nhà trọ ?”
Ong Thuộc cười khảy :
“ Mày cứ nhập tao vào nhà ông Chủ tịch được không ?”
“ Giỡn hoài, hộ khẩu gia đình ông Chủ tịch do Ban tổ chức tỉnh uỷ quản lý chớ bộ… tốt nhất ông bỏ tiền ra mua một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành chừng trăm triệu thôi rồi nhập hộ vào đó…”
“ Mày cho tao mượn tiền nha…”
“ Ay chết….chuyện ngược đời…nội tiền “dịch vụ” bà phu nhân trả cũng thừa cho ông mua được nhà, rồi còn tiền bán băng cát xét của con bé Gái nữa…”
Ong Thuộc cười khà khà :
“ Thôi được, chuyện nhà cửa tính sau, giờ tao hỏi , mày có biết thằng Bành Trọc đi đâu mấy hôm nay không ?”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Ua …chuyện lớn vậy mà nó không báo ông biết hả ?”
“ Không …nó đâu có nói gì đâu ? mà chuyện gì lớn vậy mày ?”
“ Thằng Bành Trọc đang đi làm công tác quan trọng lắm …”
Lão Thuộc bật cười :
“ Địt mẹ…thằng giang hồ có cán công tác cái đéo gì ?”
Gã thư ký làm ra vẻ bí mật :
“ Thằng đó đang ngon lắm đó, ông đừng coi thường nó…”
Lão Thuộc bực mình :
“ Có chuyện gì cứ nói mẹ nó ra, vòng vo hoài…”
Gã thư ký vẫn lắc đầu sau cùng gã ghi cho lão Thuộc cái địa chỉ thằng Bành Trọc đang “làm nhiệm vụ” tối quan trọng còn dặn đi dặn lại :
“ Chú nhớ kỹ nhé, chú chỉ được tới đó sau 8 giờ tối thôi nhé, ban ngày là cấm ngặt đó…”
“ Chuyện gì kỳ quặc vậy mày ?”
“ Thì chú phải nghe tôi không lại rách việc …”
“ Được rồi…được rồi…địt mẹ cán bộ…quan hệ với cán bộ lắm chuyện tù mù…”
Ngay tối hôm đó lão Thuộc tìm tới địa chỉ thằng Bành Trọc. Lão dò dẫm trong một ngõ tối mãi ngoài thị trấn vắng vẻ, bên tai văng vẳng tiếng chó sủa ăng ẳng. Lão bấm chuông ngôi nhà nhỏ, mãi mới có người ra mở cửa . Oi mẹ ôi, tưởng ai hoá ra là thằng Bành Trọc. Hắn thay đổi đến lão Thuộc phải bò ra cười. Nào quần nào áo pyjama lượt sượt , nào dép lê loẹt xoẹt, người lại còn bốc lên một thứ mùi dầu thơm đàn bà. Hắn đã mất hẳn cái vẻ đầu trộm đuôi cướp, đá cá lăn dưa, giờ lại giống như một thằng cán bộ văn hoá phường mới lạ chớ. Nhìn thấy lão Thuộc, thằng Bành Trọc lúng túng :
“ Ay chết…em tưởng đại ca mấy ngày nữa mới về…”
“ Mày làm cái trò gì ở đây thế ?”
“ Em…em…không làm gì ?”
“ Không làm gì tới đây làm gì ? Sao thằng thư ký bảo mày đang làm công tác gì quan trọng lắm kia mà…”
Thằng Bành Trọc bật cười :
“ Thì đại ca cứ vào đây khắc biết…”
Hắn đưa lão Thuộc vào một căn buồng y hệt phòng ngủ khách sạn có giường trải nệm trắng, có đèn ngủ mầu hồng, có bàn phấn phụ nữ. Hắn mở tủ lạnh lấy ra chai rượu tây uống dở, giơ lên hai cái ly :
“ Nào…uống cái cho sướng đã…”
Rượu tây thứ thiệt, lão Thuộc nốc một hơi , thở ra khoan khoái :
“ Địt mẹ…Mày làm cái gì ở đây mà có rượu ngon lành thế này ?”
“Em…em…không làm gì ?”
Lão Thuộc chợt nhận ra chiếc áo ngủ màu hồng của phụ nữ vắt đầu giường, lão bật cười ha hả :
“ Hiểu rồi…hiểu rồi… mày đang công tác phục vụ cách mạng hả ?”
“ Hí hí…sướng thiệt sướng đó đại ca ơi…cơm no bò cưỡi….toàn rượu tây với tôm hấp, gà nướng thôi đại ca ơi…”
Nói rồi hắn lại lôi trong tủ lạnh ra la liệt nào vịt tiềm, hàu sống chấm mù tạt, thịt xông khói…khiến lão Thuộc tròn xoe mắt :
“ Mày phục vụ quý tiểu thư nào mà sộp thế này ?”
Thằng Bành Trọc ỡm ờ :
“ Bí mật quốc gia…Em đố đại ca biết đó…”
Lão Thuộc bật cười ha hả :
“ Tao biết tỏng ra rồi , tiểu thư Kim Anh con gái quý ông Chủ tịch tỉnh chứ gì…ha ha ha…”
Thằng Bành Trọc ngẩn ra rồi lắc quày quạy :
“ Không phải…con nhãi Kim Anh thiếu gì bạn trai mà phải cần tới tôi…”
Lão Thuộc nhìn chằm chằm vào mặt thằng Bành Trọc, mắt tròn xoe :
“ Vậy ra mày phục vụ bà Phu nhân…ối trời đất ôi…rõ khổ cái thân mày…”
Thằng Bành Trọc gân cổ cãi :
“ Cơm no bò cưỡi…có gì khổ…”
Lão Thuộc lắc đầu :
“ Tao cũng chịu mày, trai tơ ôm gái nạ dòng…”
Thằng Bành Trọc cười hì hì :
“ Tại đại ca chưa biết đó thôi…bả…bả…sành điệu lắm …có khi còn hơn cả gái tân nữa kìa…”
Lão Thuộc nhăn mặt, rụt cổ lại :
“ Nghe mà thấy ớn…có cho tao bạc tỷ tao cũng không ôm con lợn sề đó . Thôi kệ mày…tao có việc cho mày đây…”
Nghe xong dự định đi lừa mụ vợ lão Hai Công, thằng Bành Trọc cười toét :
“ Dễ ợt, em chỉ doạ bả sắp tới nếu hai người vẫn còn là vợ chồng thì cả hai sẽ gặp đại hoạ chết bất đắc kỳ tử nên phải giả vờ ly dị trên giấy là bả ký ngay chớ gì ?”
Lão Thuộc đập bàn cái chát :
“ Đúng rồi, đúng rồi, phải nhờ vào cái lưỡi rẻo quẹo của mày đó. Vậy mai đi được chưa ?”
“ Í đâu có được , mai em phải theo bà Phu nhân đi Đà Lạt coi đất để mai mốt cất nhà mát cho ông Chủ tịch dưỡng già đó…”
Lão Thuộc ngẩn người. Ghê thật, vợ chồng lão Chủ tịch tỉnh này thật không ngờ lắm tiền vậy, nào hàng trăm hecta cao su đang cạo mủ, nào biệt thự ven sông Sàigòn… giờ lại còn tính tậu đất cất nhà trên Đà Lạt. Địt mẹ các đồng chí, moi tiền của dân không khác gì ngoại bang xâm lược Việt Nam vậy mà mồm vẫn leo lẻo do dân vì dân. Địt mẹ các đồng chí, ăn dầy vậy có ngày bột thực chết vì nổ bao tử. Mà các đồng chí ăn vậy, tội gì bố mày đây không tìm cách moi lại tiền của các đồng chí. Lão hất hàm hỏi :
“ Ê … bà Phu nhân cho mày bao nhiêu tiền ? Mày cứ khai thật đi ”
(còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét