(tiếp theo)
Lão Thuộc nhìn bộ mặt nhăn nheo chảy dài của lão già “ham ăn của khó” cười khẩy :
“ Vậy chỉ còn nước ly dị vợ rồi cưới xin đàng hoàng mới mong hưởng từ chân lên đầu con nhỏ…”
Lão Hai Công thở dài thườn thượt :
“ Khó lắm, khó lắm ông ơi, không dưng làm sao bỏ được mụ vợ ăn ở cả mấy chục năm nay. Quên chuyện đó đi, ông dỗ dành con nhỏ, tôi sẽ cắt cho nó hai héc ta cao su, xây nhà hai tầng lầu đưa má nó lên ở , tạm coi như vợ nhỏ, chờ khi nào bà nhà tôi chết rồi tính…”
Trước khi leo lên chiếc Mẹcxêđéc bóng lộn, lão khẩn khoản :
“ Ong cố giúp tôi. Xem ra con nhỏ chỉ nể mặt mỗi mình ông thôi. Tôi nghe nó ca ngợi ông dữ lắm…”
Nói rồi lão đưa mắt nhìn quanh có ý tìm con bé Gái mà không thấy, từ lúc trở lại quán nó lặn mất tiêu không chường mặt ra làm lão Hai Công buồn rười rượi. Lão Thuộc nhìn lão buồn nẫu ruột nẫu gan, bật cười :
“ Thôi được rồi, ông cứ về , tôi tính…”
Chiếc xe chạy khuất, con bé Gái mới từ buồng trong ló mặt ra. Lão Thuộc mắng :
“ Con nhỏ này ghê thật, sao không ra chào một câu cho lão vui vẻ mà về ?”
Con bé Gái như mới ngủ dậy, mặt hồng hồng, hai mắt long lanh, miệng cười mủm mỉm :
“ Cháu ngủ mất tiêu đâu còn nhớ được ai với ai ?”
“ Tao xem ra ông Hai Công thương mày thực bụng đó, mày cũng vừa phải với ông ấy thôi, già néo đứt giây đó con…”
Con bé Gái cười nhoẻn :
“ Muốn đứt cho đứt luôn, con đâu có cần. Mà ổng chỉ si thôi chớ thương gì mà thương…”
Lão Thuộc lắc đầu :
“ Mới đó thôi mà tao thấy mày đã bày đặt rắc rối, thì lão si mày tức là thương mày chứ còn gì . Tao bảo thực lão thương mày nên mới để yên vậy chớ không lão ẩu lão ăn gỏi mày lâu rồi đó con…”
Con bé Gái cau mày, dẩu mỏ :
“ Con thách đó. Bộ dễ ăn hiếp con lắm sao ? Con đạp cho một phát không lăn đùng ngã ngửa ra ư ?”
Lão Thuộc bật cười:
“ Tao biết tài mày rồi. Ong Chủ tịch tỉnh chẳng suýt nữa thì chầu Diêm Vương đó thôi …”
Nghe nhắc tới ông Chủ tịch tỉnh, con bé Giá thoáng vẻ lo âu :
“ Hồi này ổng sao rồi ? Ong vẫn mạnh khoẻ chớ ?”
Lão Thuộc doạ :
“ Ong ấy đang phát lệnh truy nã mày gắt gao đó…”
“ Truy nã là sao ?”
“ Là bắt nhốt mày lại để “bú ti” như ngày xưa chứ còn gì ?”
Con bé Gái bật cười :
“ Cái ông này thiệt kỳ, cứ nằm với con là đòi “bú ti”. Nhột thấy mồ tổ, sung sướng nỗi gì ?”
“ Thế còn lão Hai Công lão …đòi cái gì ?”
Con nhỏ đỏ mặt cười khúc khích :
“ Ong này đòi đủ thứ hết, nhất là chuyện…mà thôi nói ra coi kỳ lắm…”
“ Vậy lão ghiền mày rồi, thảo nào lão nói lão cắt cho mày hai héc ta cao su đang cạo mủ, rồi lại còn xây nhà tầng cho mày đón mẹ mày về ở nữa kìa. Chịu không ?”
“ Thôi thôi hổng có ham. Chuyện đó ổng nói với con biết bao lần . Con đã biểu không bao giờ con chịu làm gái bao cả mà.”
Ong Thuộc trợn mắt :
“ Vợ chồng người ta đang sống với nhau sắp đầu bạc răng long mà một hai mày cứ đòi người ta bỏ nhau, thất đức lắm nghe con…”
Con bé Gái mắt long lên giận dữ :
“ Con đâu có đòi . Đã vậy từ nay con không gặp mặt ổng nữa. Đàn ông hèn thiệt hèn, sợ không dám làm còn nói chuyện đạo đức…”
Lão Thuộc đành dàn hoà :
“ Là tao nói vậy chớ ông Hai Công có nói gì đâu . Thôi được mày khăng khăng vậy tao nói ổng tính sao thì tính … ”
Mấy hôm sau ông Hai Công lại tới. Má Mị xếp cho ông căn lều nhỏ sau quán để ngồi uống cà phê với con bé Gái.Mặc ông nài nỉ đến đứt cả lưỡi nó vẫn khăng khăng không chịu ông bước lên xe hơi như mấy lần trước. Nó nói :
“ Thôi khôi, con sợ lắm, nhỡ ra bả biết bả chặn xe lại rồi cho con ăn ca a xít thì rồi đời…”
Ong Hai Công la lên :
“ Làm gì có chuyện đó. Bả hiền khô à, vả lại bả già rồi, suốt ngày nằm trong buồng đâu có đi tới đâu mà biết. Anh…anh bảo hiểm an toàn cho em tuyệt đối mà, chịu chưa ?”
Con bé Gái vẫn lắc quày quạy :
“ Thôi thôi ai mà tin được mấy ông. Tới lúc đó ông lại chẳng chạy vắt giò bỏ mặc con cho bả cấu xé . Ai còn lạ gì đàn ông …”
Ông Hai Công thề sống thề chết con bé Gái dứt khoát không chịu, đành tiu nghỉu lên xe trở về. Má Mị trách nó :
“ Mày già néo đứt dây rồi đó. Ong thiếu gì tiền, không mua được mày ổng mua đứa khác liền, còn thơm tho xinh đẹp gấp mấy mày ấy chớ. Bộ mày muốn làm nàng Tây Thi hả con ? Tao sợ mai mốt cứ nhìn thấy mày là đàn ông nó sợ bỏ chạy rồi còn có nước lấy chồng Đài Loan thôi.”
Má Mị tưởng nghe vậy con nhỏ sẽ chết giun chết dế, nào ngờ mặt nó tỉnh queo, miệng cười nhạt :
“ Thì ông cứ tìm đứa khác đi. Con thách đó. Chỉ sợ không quá ba ngày lại vác mặt tới cho coi…”
“ Phách dữ vậy mày . Bộ mày có bùa ngải gì sao ?”
“ Con nói thiệt đó, chỉ mốt là ổng tới thôi , má dám cá với con không nè…”
Quả nhiên mới hai ngày sau đã thấy chiếc xe Mecxêđéc của ông Hai Công lù lù chạy vào xóm. Vừa sập cửa xe cái rầm, ông Hai Công đã gọi oang oang :
“ Bé Gái đâu rồi…tin vui cho em nè…ra mau với anh đi…”
Con bé Gái trốn biệt đâu đó, má Mị đành ra đón :
“ Nớ vừa chạy ra sau, ông ngồi chơi chờ em nó…”
Lão Thuộc tò mò :
“ Có tin vui gì mà ông gọi toáng lên thế ? Lại định tặng nhẫn cho nó hả ? Không chắc nó chịu nhận đâu. Con nhỏ này kỳ quặc ương bướng lắm.”
Ong Hai Công vội vàng :
“ Biết rồi, tôi biết rõ tinh em gái lắm rồi. Bởi vậy tôi đâu có dám mua quà gì tặng em…”
Má Mị lộ vẻ thất vọng ra mặt. Má thở dài đánh sượt :
“ Í trời ơi, vậy mới sáng sớm đã gọi ầm ĩ cả quán người ta…”
Nhìn vẻ mặt sa sầm của má, ông Hai Công hiểu ngay nỗi niềm má Mị, vội vàng rút túi ra tập giấy một trăm mới cứng :
“ Đây đền bù cho chị Hai đây, sáng nay chị giải toả “ cho tôi cái quán này, cấm ngặt không cho khách bước chân vô. Vậy được chưa ?”
Má Mị cầm tiền nhét túi, cười hớn hở :
“ Được quá chớ , để tôi cho tụi nhỏ nghỉ việc, đóng cửa quán rồi xếp mâm nhậu cho ông với con bé Gái nha…”
Ong Hai Công xua tay :
“ Khỏi khỏi, tôi chỉ cần ngồi với em Gái một lát thôi rồi đón em đi chơi Đà Lạt. Í trời ơi, mùa này lên xứ hoa đào mới gọi là tình yêu thứ thiệt đó ạ…”
Má Mị nhìn vẻ si tình của ông già, bật cười :
“ vậy rồi ông đưa nó đi chơi hồ Than Thở với Thung lũng Tình yêu chớ ?”
“ Chuyện nhỏ…tôi sẽ làm cho em Gái một tiệc sinh nhật lộng lẫy và huy hoàng ngoài sức tưởng tượng nữa kìa…”
Má Mị ngạc nhiên :
“ Sinh nhật con bé Gái ? Thiệt vậy sao ? Nó cho ông biết hồi nào vậy ?”
Ông Hai Công ra hiệu cho lái xe lẽ mễ khiêng chiếc bánh sinh nhật to tướng vào nhà rồi mới quay sang trả lời :
“ Tháng trước tôi cầm chứng minh nhân dân của em thuê phòng khách sạn nên mới biết ngày sinh của em. Hôm nay em vừa đúng tuổi cài trâm …”
“ Là cái tuổi gì ?”
“ La mới qua tuổi trăng tròn U 16 chứ tuổi gì ?
Má Mị la lên :
“ Chèn đéc ơi, 16 thì kêu bằng 16 còn bày đặt…”
Ong Hai Công cười thích chí :
“ Vậy mới là yêu chớ. Không lẽ lại nói năng như mấy ông Uỷ ban xã tuyên truyền đường lối chính sách của Đảng ?”
Má Mị phản đối :
“ Nhầm chết, mấy cha đó vào quán hát karaoke tán mấy em tiếp viên còn mùi hơn mấy cha nhà thơ lận.”
Lão Thuộc trẹo giọng hát :
“Đời anh cô đơn yêu ai cũng không xong …đời anh cô đơn yêu ai cũng không thành …” tán vầy chớ gì ?”
Cả ba cười lăn, con bé Gái chợt xuất hiện làm ông Hai Công bỗng quýnh quáng . Ông bước tới xun xoe :
“ Hép bi niu ia thù du… Hép bi niu ia thù du”
Con bé Gái xưa nay đâu có biết tiếng tây tiếng u là cái quỷ gì. Bởi vậy nó nhăn mặt , khó chịu :
“ Ong nói cái tiếng gì nghe như khỉ…”
Lạ thay ông Hai Công không hề giận dữ, ngược lại còn vui vẻ :
“ Chúc mừng sinh nhật em Gái…chúc mừng sinh nhật em Gái…”
Vừa la lên ông vừa ôm bó hoa tổ bố, toàn hồng Hà Lan đắt tiền trao vào tay con bé Gái. Nó cầm bó hoa lên tay, đưa lên mũi hít hít . Cả má Mị lẫn lão Thuộc ngây người nhìn và đều mừng cho nó. Từ một con bé lem luốc mãi dưới miệt vườn miền Tây, đổi đời thành con ở nhà ông Chủ tịch tỉnh, rồi hớp được hồn lão tỉ phú miệt vườn, nó trở thành một đứa con gái xinh đẹp, mặt mày rạng rỡ như ca sĩ đang được hoan hô thế kia. Thế rồi bất ngờ nó hất tung cả bó hoa về phía mọi người đang đứng làm má Mỵ la hoảng :
“ Chèn đét ơi, hoa đẹp vầy sao mày ném đi…”
Con bé Gái chẳng mảy may quan tâm tới má Mỵ la lối, nó hớn hở kêu lớn :
“ Xin mọi người cho một tràng pháo tay. Nào… hai ba…”
Tất cả mọi người có mặt đều theo lời nó vỗ tay ầm ĩ. Lão Thuộc ôm bụng cười rũ rượi. Oi cha mẹ ôi, con nhỏ này nó điên thật rồi, nó tưởng nó đang là ca sĩ, là hoa hậu đang được các fan vây quanh trọng vọng. Anh hưởng tivi đây mà.Lão bỗng nhớ tới cái lần ghé thăm thủ trưởng cũ ngoài Hà Nội. Ngày xưa ông ta là chính trị viên đại đội, nhát như cáy ngày nhưng lại chuyên trách việc động viên, thúc giục chiến sĩ lao vào chỗ chết. Cứ đánh võ mồm xong là người ta lại thấy ông chui tọt xuống hầm rúm ró như con dế dũi. Chính vì lúc nào cũng khư khư chữ thọ sau đít nên toàn đơn vị sau chiến dịch Mậu Thân 10 phần chết 7 còn 3, tới chiến dịch Hồ Chí Minh, chết 2 còn 1; riêng ông vẫn sống khơi khơi và vừa bước vào thời mở cửa đã kịp vớ chiếc ghế Tổng Giám đốc một công ty Tổng cục hậu cần . Gặp lại lão Thuộc, đồng chí chính trị viên ngày trước tức ông Tổng Giám đốc bây giờ chẳng thèm khoe sự giàu có, sang trọng đang bày ra xung quanh mà khoe luôn cậu quí tử mới lên bốn tuổi đã nói tiếng Anh vanh vách.
“ Nào, con nói tiếng Anh cho chú Thuộc nghe nào…”
Lão Thuộc chắc mẩm thế nào thằng bé cũng nó “ Hoắt sò nêm ?” hoặc “ Hao a rờ u ?”, nào ngờ thằng bé leo tót lên ghế, đứng ưỡn rồi thật bất ngờ, nó vạch chim ra , cất tiếng dõng dạc :
“ Đây là biểu tượng của đàn ông…”
Oi chao ôi, lão Thuộc không dám cười, không dám vọt miệng chửi , chỉ rối rít khen quý tử thông minh dĩnh ngộ, hoạt bát, mạnh dạn…tương lai sẽ còn tiến xa hơn bố nhiều. Tuy nhiên, sau cùng lão cũng không nén nổi tò mò, đành cất tiếng hỏi :
“ Mà sao bé bằng cái kẹo mà nó đã biết cái đó là biểu tượng của đàn ông ?”
Ông bố cười hãnh diện :
“ Thì suốt ngày trên ti vi chẳng ra rả đủ thứ “ niềm tự hào của các quý bà” với cả “ biểu tượng của các quý ông” là gì ?”
Lão Thuộc reo lên. À ra vậy, đúng thế thật, suốt ngày quí tử cứ dán mũi vào màn ảnh nhỏ tránh sao khỏi bị tiêm nhiễm đủ thứ nhâng nháo, nhố nhăng . Mai sau lớn lên nó sẽ trở thành thằng sắng cá, không biết nhường nhịn ai . Bây giờ lại đến lượt con bé Gái, nó cũng học theo các sao ca nhạc, tung hoa cho các fan hâm mộ rồi lại còn “ xin một tràng vỗ tay” nữa kìa. Ay thế nhưng cái hành động nhố nhăng đó không làm ông Hai Công khó chịu ngược lại ông còn tròn xoe mắt kính phục nữa mới chết chớ. Sau lúc vỗ đến rát cả tay, ông rồi rít tâng bốc con bé Gái :
“ Nhất định sau này em phải trở thành sao ca nhạc. Em có năng khiếu bẩm sinh đấy. Anh sẽ đón thầy dạy em hát nha…”
Con bé Gái cười tít mắt ngồi xuống chiếc ghế , giơ một bàn chân lên , vẫy ông Hai Công tới , dõng dạc :
“ Này đây…thưởng ông…”
Í trời ơi, thật chẳng ai ngờ, ông già tỉ phú miệt vườn quỳ ngay xuống, nâng niu bàn chân nhỏ nhắn và trắng nõn của con bé Gái làm nó cười như nắc nẻ:
“ Bi tít nâng niu bàn chân Việt…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét