Đó là câu quảng cáo một thời ra rả trên tivi của Hãng dép Bitis Quận 6 TP Hồ Chí Minh. Chắc nó học được câu này lúc vừa lau nhà cho ông Chủ tịch vừa ghé mắt coi ti vi. Cái cảnh ông già nâng niu chân đứa bé gái xem ra không được thuận mắt cho lắm, má Mị và lão Thuộc kéo nhau ra sân cho ông Hai Công tự do “tổ chức sinh nhật” cho con bé Gái. Đến trưa, chẳng hiểu sinh nhật vui vẻ ra sao, ông Hai Công đầu tóc bù xù, quần áo nhầu nát , rượu dội ướt nhoèn từ đầu đến chân , chuệnh choạng đi tìm lão Thuộc, van vỉ :
“ Ong ơi, ông giúp tôi không tôi chết mất. Tình yêu giữa tôi và em Gái tưởng đã lên cao vút được rồi mà bé cứ khăng khăng không chịu lên xe đưa bé đi tổ chức sinh nhật trên Đà Lạt…”
Lão Thuộc bật cười :
“ Vậy nó còn đòi gì nữa ?”
“ Vẫn lại chuyện đó mới chết chớ…Cứ mỗi lần xin em cho phép được rời bàn chân lên cao hơn, cao hơn chút nữa thì em lại đưa chuyện ấy ra, lại đuổi quầy quầy :” Thôi ông về bảo bà xã của ông giở ra cho coi…”. Ương bướng đến sắt đá vậy đó, tôi buồn chỉ muốn chết thôi ông ơi…”
Nói rồi ông Hai Công bật khóc rưng rức như một gã say rươụ cứ van xin tha cho gã cái tội mà gã chẳng hiểu là cái tội gì ? Mẹ kiếp, đúng duyên nợ chi đây , một con dở hơi gặp lão dở hồn. Cứ bảo thời @ này làm gì có tình yêu, thì tình yêu đây chứ đâu. Nếu không yêu cả con bé Gái lẫn lão Hai Công này đâu có điên đến thế. Nghĩ vậy, lão Thuộc trừng mắt, quát :
“ Có nín đi không ? Tưởng khóc nó thương à ? Càng khóc nó càng hành cho chết …”
Ong Hai Công mếu máo :
“ Vậy ông khuyên tôi nên làm gì ?”
“ Thì cứ làm theo nó yêu cầu về bỏ phứt vợ đi cho rồi…”
Cứ tưởng ông Hai Công sẽ nguây nguẩy từ chối như mọi khi, nào ngờ nghe lão Thuộc nói xong, mắt ông sáng lên :
“ Bỏ vợ à ? Ưa há ? tại sao không ?”
Lão Thuộc trợn tròn mắt :
“ Ong nói cái gì ? Chịu bỏ vợ rồi à ? Sao trước nay cứ khăng khăng nghĩa vợ chồng kia mà ?”
Ong Hai Công thở dài :
“ Thì bỏ nhau trên giấy thôi . Bả vẫn ở đó, tôi vẫn đi đi về về, mất gì đâu ?”
“ Coi chừng mấy thằng con ông nó phá ạ …”
“ Ba thằng đó tôi không ngán chỉ e bả khăng khăng không chịu ký Toà sao xử được ?”
“ Vậy ông về “làm công tác tư tưởng “ cho bả đi…”
“ Khó lắm, khó lắm …”
Lão Thuộc chợt nhớ ra điều gì, vỗ đùi :
“ Bà vợ ông có hay đi chùa, xin xăm, coi bói không ?”
“ Chèn ôi, giờ bả còn có nhiêu đó thôi…cứ nghe ở đâu có ông thày nào hay, giỏi là bả tìm tới liền…rồi thày phán sao nhất nhất bả thực hiện ráo trọi. Tháng trước nghe một con mẻ dưới thành phố lên đòi phải giải hạn , thế là bả tức tốc đi tận Châu Đốc rước thày về cúng tế om sòm cả tuần lễ đó…”
Lão Thuộc reo lên :
“ Nếu thế tôi có kế này nhất định bà phải ký cho ông ly dị . Nhưng mà tốn kém lắm đó….”
“ Tốn bao nhiêu cũng chơi, miễn có cái giấy đó cưới được em Gái là tôi chịu liền…”
Lão Thuộc nhìn quanh không có ai, ghé vào tai ông Hai Công thì thào. Càng nghe ông càng sáng mắt ra, mặt mũi đầy hí hửng, sau cùng ông đập bàn :
“ Hay…hay…diệu kế …diệu kế…đồng ý chơi luôn. …”
Vừa lúc đó con bé Gái bước vào, nhìn mặt ông Hai Công ngạc nhiên :
“ Ong Bi Tít mới trúng số hả ?”
Ai chà, nó đã đặt tên cho ông Hai Công là “ Bi Tít nâng niu bàn chân Việt” rồi đây; lạ thay, ông này chẳng những không tự ái mà còn cười thích chí :
“ Còn hơn cả trúng số nữa kìa…anh sắp trúng giải độc đắc…he he…em muốn gì anh cũng chiều …”
Con bé Gái né người không cho ông Hai Công chụp tay vào, nguây nguẩy bước đi :
“ Hổng thèm…”
Ong Hai Công kéo nó lại :
“ Nghe anh nói đã. Bố Thuộc của em vừa bày cho anh diệu kế nhất định anh sẽ ly dị được con mụ già cưới em làm chánh thất …”
“ Chánh thất là cái khỉ gì ?”
“ Là vợ cả…là bà chủ …là người sở hữu toàn bộ tài sản của anh đó…”
“ Hổng thèm…”
Lần này giọng con bé Gái dịu lại, nó quay sang ông Thuộc :
“ Ong bày đặt chuyện gì ? Hổng có dính dáng gì tới con đâu nha…”
Lão Thuộc cười cùng cục :
“ Vậy thôi nhá, để tao tìm cho ông Hai con khác, thiếu gì gái trẻ, gái đẹp, gái ngoan, tới cái lúc đó mày tha hồ ngồi mà…khóc.”
Con bé Gái chợt đỏ bừng mặt, cong cớn :
“ Thách đó…tôi thách đó…đi đi…đi mà tìm con khác đi…”
Nói rồi nó lôi xềnh xệch ông Hai Công ra khỏi phòng làm ông này cuống quýt :
“ Không phải anh…không phải anh…anh không có nói vậy ...ông Thuộc nói chớ bộ…”
Tội nghiệp ông già năn nỉ đến đứt cả lưỡi nó vẫn nhất định nằm trong phòng đóng chặt cửa không cho vào. Sau cùng ông đành ghé mắt qua khe cửa nhìn vào . Con bé Gái thừa biết ông đang nhìn trộm, cứ thản nhiên nằm trên giường thõng một chân xuống đất. Rồi bất đồ làm ra vẻ trời nóng, nó kéo cao quần lên. Oi chao ôi cả một bắp chân trần trắng nõn nà, vừa nhỏ nhắn vừa mũm mĩm hiển hiện ngay trước mắt. Miệng ông hít hà, mắt ông trợn tròn, tim đập thình thịch , người ngây đơ, nín thở chiêm ngưỡng cái vưu vật con bé Gái đang chường ra . Rồi như sức hấp dẫn kinh hồn của nó vượt quá sức chịu đựng của ông, ông nức nở van nài :
“ Gái ơi, ôi Gái ơi, cho anh vào …cho anh vào …không anh chết…anh chết…”
Con bé Gái không trả lời, nó thõng nốt cả chân kia xuống đất và lúc này nguyên cả đôi chân trần như đôi rắn trắng quẫy lộn trong tâm tưởng ông Hai Công. Oi chao ôi, lúc này ông lại muốn tận hưởng nó như vài lần trước con bé Gái đã cho ông cái ân sủng đó. Nhưng lúc này thì không, nó cứ giả như không hay biết ông đang cúi lom khom ngoài cửa buồng, đang ghé mắt nhìn vào và đang van xin được vào với nó. Lão Thuộc đi qua nhìn thấy cảnh đó , lắc đầu :
“ Mẹ kiếp, thằng cha này bệnh nặng quá rồi…”
Lão đi lại gần, đập vào vai ông Hai Công :
“ Nhìn cái gì đó , ông Hai ?”
Ong Hai Công như chưa ra khỏi cơn mê sảng, lắp bắp :
“ Ong ơi …ông thử nhìn coi…”
Lão Thuộc ghé mắt nhìn qua khe cửa, bật cười :
“ Con bé Gái nó đang cho ông coi đôi chân của nó hả ? Cũng…vậy vậy thôi chớ có cái gì đặc biệt lắm đâu ?”
Lập tức ông Hai Công trừng mắt như người bị xúc phạm :
“ Sao ông nói vậy ? Sao ông nói đôi chân của em không có gì đặc biệt ? Vậy ông đúng là người trần mắt thịt . Vậy ông chưa hiểu thằng Hai Công này là thế nào rồi ? Tôi nói để ông biết, cái loại hoa hậu như Hà Kiều Anh, Phan Thâu Ngân, Nguyễn thị Huyền… mang tiếng có cặp chân dài nhưng thử hỏi ngoài cái… chiều dài ra, đôi chân còn có gì đặc biệt ? Chẳng có cái khỉ mẹ gì hết , bởi vậy xin lỗi ông nha, cứ ngàn đô một đêm là em nào cũng OK lên giường hết. Còn cặp chân của em Gái tôi, ôi chao ôi huyền ảo, huyền ảo…nó vừa mềm mại, mịn màng, thoang thoảng hương thơm mà còn có cái gì đó liêu trai chí dị lắm kìa…như là có điện …à phải rồi như là có điện khiến mình cứ giật bắn lên mỗi khi được chạm tới chân em…Đấy ông thử nhìn lại coi, đôi chân em đâu có tầm thường như giò hoa hậu…”
Lão Thuộc nể lời lại ghé mắt nhìn . Oi chao ôi, lúc này dường như con bé Gái đã cảm thấy có hẳn một cử toạ đang chiêm ngưỡng, nó bèn tốc hết cả hai ống quần lên tới tận bẹn phô ra nguyên cặp chân dài trắng nõn . Hình khối, màu sắc và nhất là cái dáng vẻ của nó lúc này làm ngay cả lão Thuộc cũng phải ngẩn ra ngắm nghía. Ghê gớm thật, phải thừa nhận con nhỏ này rất có ý thức về sức hấp dẫn của nó, và nó lại còn tìm được cách sao cho sức hấp dẫn đó đạt hiệu quả tối đa mới thiệt là giỏi. Lão già tỉ phú miệt vườn này chết lên chết xuống kể ra cũng đáng . Lão Thuộc kéo ông Hai Công ra góc vườn :
“ Sao ? Hạ quyết tâm chưa để rồi còn tính ?”
Ong Hai Công trợn tròn mắt :
“ Tính toán mẹ gì nữa ? Cứ thế mà tiến hành thôi…À hiểu rồi , tạm ứng tiền chi phí hả ? Chuyện nhỏ ?”
Nói rồi ông rút trong ví ra một xấp đô la mới cứng :
“ Cầm trước hai ngàn tiền tàu xe đã nha. Xong việc , “ rước được nàng về dinh” tôi sẽ thưởng gấp nhiều lần thế này …”
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét