Cô Ut trề miệng :
“ Tía tin mồm miệng tụi nó…con lạ gì…muốn mượn tiền đánh đề chứ gì ? Cứ chiều tụi nó có khi bán cả nhà trả nợ đậy . Cờ bạc bác thằng bần mà…”
Bác Ba Phi chợt nổi cáu :
“ Đề với đóm ở đâu ? Tụi bay hổng muốn cho vay tiền thì nói thẳng cha nó ra, vòng vo hoài cá chết hết giờ…”
Cô Ut cũng gắt lại :
“ Tía nói kỳ vậy ? Nó nuôi cá nó phải chuẩn bị vốn liếng chớ . Tía đừng đổ tại con hầm cá của tụi nó chết đó nghen. Con cũng đâu có gây khó cho tụi nó, con sẵn sàng cho mượn tiền, nhưng tiền bạc là chung hai vợ chồng nên phải hỏi ý kiến anh Tommy đã chớ…”
Bác Ba Phi đùng đùng bỏ ra ngoài sân :
“ Đợi mày hỏi ý kiến thằng chồng mày cá tụi nó chết hết ngáp rồi …”
Bác Ba Phi ra ngoài vườn thở hắt ra. Không trông mong gì mượn tiền vợ chồng cô Ut rồi. Kiểu này phải điện gấp về cho vợ chồng thằng Đậu ra Ngân hàng Nông nghiệp huyện vay tiền mua cám cứu cá gấp thôi. Bác đang lay hoay suy tính cái cell phone trong túi run bần bật. Quái, có người gọi cho mình nữa cà ? Chắc chị Kelly Thi hoặc “lão già” đấu láo đây. Chèn đéc ôi, ruột gan rối như mớ bòng bong vầy, bụng dạ đâu tào lao nữa. Nghĩ vậy nhưng bác vẫn bấm nút nghe. Chèn đéc ôi, hoá ra chẳng phải chị Kelly Thi, cũng chẳng phải “lão già” mà là con vợ thằng Đậu đang láu táu :
“ Nội ơi …nội ơi…con là vợ thằng Đậu nè…”
Bác Ba Phi giật mình :
“ ủa…con Hai đó hả ? Mày làm sao mà gọi được sang tận Mỹ vậy ?”
Tiếng con vợ thằng Đậu cười rinh rích :
“ Con tài không nội. Khi nào về nội thưởng con nghe nội. Con ra dịch vụ in-te-nét đưa số của nội cho con nhỏ chủ tiệm nó dùng máy vi tính gọi được liền…”
Bác Ba Phi kinh ngạc :
“ Ủa…gọi điện đi Mỹ bằng máy vi tính được ?”
“ Nó còn nói nếu có camera con với nội còn nhìn thấy nhau nữa kìa. Nhưng với điều kiện nội cũng phải gọi bằng máy vi tính.”
Bác Ba Phi sốt ruột :
“ Thôi thôi…đừng tào lao nữa. Nghe nội nói đây nè. Thằng Tommy chồng cô Ut nó đi công tác cả tuần nữa mới về …”
Con vợ thằng Đậu la chói lói :
“ Oi chết chết…đi những một tuần mới về…cá chết mất tiêu rồi còn gì ?”
Rồi nó giãy lên như cháy nhà :
“ Sao nội bảo thằng đó đồng ý cho vay , giờ lại bảo nó đi công tác là sao ?”
Bác Ba Phi bực mình :
“ Thì lúc đó tao tưởng con Ut hỏi chồng nó được rồi, ngờ đâu lại chưa. Thôi thôi mày biểu thằng chồng mày lấy sổ đỏ của nội ra ngân hàng thế chấp vay tiền vậy. Lúc nào bán được cá thì chuộc về…”
“ Chèn đéc ôi…giá nội cho tụi con mượn sổ đỏ từ tuần trước có phải êm rồi không , bày đặt chuyện vay tiền cô Uùt nên cá chết trắng ra rồi…”
Bác Ba Phi sốt ruột :
“ Thôi được rồi, thôi được rồi, chớ càm ràm nữa…chạy đi ngân hàng lẹ đi cho được việc…”
“ Mà sổ đỏ nội để đâu…”
Bác Ba Phi vội vã :
“ Nội để trong cái cột nhà ở ngoài hiên đó. Nói thằng Đậu khi lấy được sổ về nhớ gói kỹ trong bịch nylông để vào chỗ cũ cho nội nghen ?”
Con vợ thằng Đậu không kịp trả lời, cúp máy liền. Con nhỏ này cứ hấp ta hấp tấp vậy đó. Cầu trời cho tụi nó vay được tiền Ngân hàng Nông nghiệp kịp cứu lấy hầm cá,
Cái nước Việt Nam mình thiệt tình...cứ nói ổn định...ổn định...mà làm ăn chẳng có gì chắc chắn . Hai vợ chồng thằng Đậu đổ cả trăm triệu vào cái hầm cá thu lời được mỗi một vụ, chẳng ai ngờ xảy ra cái vụ cúp điện nhà máy chế biến không thâu vô nữa...thế là cá rớt giá cái bịch...giữ lại thì không có tiền mua thức ăn cho nó...bán tống bán tháo thì mất vốn... Trồng cây cũng vậy...hết tiêu lại đến điều...hết nhãn lại xoay sang trồng xoài...cứ xoay như chong chóng...ngay đến trồng lúa rồi cũng lỗ...Cứ theo như mồng miệng mấy cha bợm nhậu quán cóc ngoài chợ thì ngày nay chỉ có...”trồng người” là chắc ăn hơn cả. Công nghệ ‘sản xuất” này chẳng có gì bí mật, cứ luyện cho bà xã đẻ ra một lũ “vịt trời” nuôi nấng, o bế cho lớn lên rồi xuất sang Đài Loan, Hàn Quốc...là chẳng mấy chốc mà thu hồi vốn.
Ở Việt Nam ngày nay chẳng đã xuất hiện các xóm Đài Loan, xóm Hàn Quốc...nhà đúc hai ba tầng cứ san sát, thanh niên trong làng suốt ngày cứ nhông nhổng bên bàn nhậu, con gái thì soi không ra một mống, “xuất” hết đi rồi còn đâu. Ngay cả những anh có vợ cũng cho hiền thê ‘"xuất"” đi làm osin xứ người , đấng phu quần cứ ngồi nhà thu ngoại tệ, trông con, xây nhà, nhậu nhẹt và mèo mỡ.
Bác Ba Phi cứ ngồi suy nghĩ lan man từ chuyện con cá tới chuyện con gái bất chợt có tiếng cô Út kêu vào ăn sáng. Trong phòng ăn đã có một người lạ mặt ngồi sẵn. Hoá ra đó là người cô Út muốn giới thiệu bác làm quen cho đỡ ... buồn mỗi khi cả nhà đi vắng . Bác Ba Phi vừa vào tới , người đó đã nhìn lom lom vào mặt rồi reo tướng lên :
“ All righ...all right.. I like him...”
Bác Ba Phi ngớ người. Cô Út cười, giới thiệu :
“ Đây là ông Tụng, như con đã nói với tía, ổng rất muốn gặp làm quen với tía...”
“ Mít tơ” Tụng trạc ngoài 60, quần jean, áo jean, giày addidas, cổ lủng lẳng cái vòng bạc to tổ chảng, hai lỗ tai toòng teng hai cái vòng khuyên vàng choé...cái lão này nếu không phải diễn viên cải lương thì cũng là nhà ảo thuật xiếc chuyên bịp thiên hạ. Bác Ba Phi nín lặng, mặt bần thần làm cô Út trấn an :
“ Bác Tụng vui tính lắm. bác vượt biên sang đây cả mấy chục năm nay rồi. Con cái có vợ có chồng, thành đạt hết. Đứa nào cũng muốn đón bố về ở nhưng bác thích tự do để vẽ...”
Bác Ba Phi trố mắt :
“ Vẽ...vẽ cái gì ?”
Cô Út đỡ lời :
“ Vẽ tranh chứ vẽ gì ? Bác Tụng là hoạ sĩ đấy tía ạ. Năm ngoái bác mới triển lãm đấy. Tranh bác có người mua với giá cả ngàn đô lận...”
Ông hoạ sĩ giơ tay :
“ Rất hân hạnh được làm quen...”
Bác Ba Phi nắm lấy bàn tay khô quắt rồi buông phắt ngay ra như mó phải tổ kiến lửa.Quái cái thằng cha này chẳng biết vẽ vời ra sao khô cứng như có gai mọc vậy ? Tay hoạ sĩ mà cứ như tay thợ cày ? Ông hoạ sĩ bật cười :
“ Sao ? Tay tôi toàn chai là chai phải không ? Tay này là tay thợ rèn chứ không phải hoạ sĩ phải không ?”
Bác Ba Phi giật mình :
“ Tôi...tôi thấy ...tôi thấy tay bác cũng không ...cũng không được giống tay Việt kiều cho lắm...”.
Ông hoạ sĩ cười phá :
“ Tay Việt kiều là thế nào ? Tay tôi làm sao ?”
Bác Ba Phi lúng túng :
“ Tôi thấy thường thường bà con Việt kiều toàn xài máy móc bấm nút nên tay ...tay trắng và mềm lắm...”
Ông hoạ sĩ gật đầu :
“ Bác nhận xét rất..rất đúng...hồi tôi mới sang đây toàn đào đất cắt cỏ bằng liềm thôi...có máy móc gì đâu...10 năm liền...10 năm liền đào đất cắt cỏ rồi xin được một chân bảo vệ mới thoát khỏi cái cuốc với cái liềm để cầm chùm chìa khoá...”
Bác Ba Phi ngớ người :
“ Cầm chìa khoá ?”
Ong hoạ sĩ gật đầu hãnh diện :
“ Chìa khoá căn hộ tôi làm bảo vệ với đồng lương không khá hơn đào đất với cắt cỏ nhưng không làm chai tay...”
Nói rồi ông hoạ sĩ xoè tay :
“ Bác nhìn coi...có giống tay thợ cày không ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tay chân sao chẳng được cốt nhất là cái...tâm...cái tâm...”
Ông hoạ sĩ kêu lớn :
“ Oh My God...lâu lắm...lắm rồi tôi mới lại được nghe lại chữ “tâm”...phải rồi...dễ phải vài chục năm nay chứ không ít...”Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài...” phải không ? Ở bên Mỹ này người ta ít nói tới chữ “tâm” lắm, người ta lo tới chữ ‘tài” nhiều hơn...”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Lo rèn luyện thành người có tài như làm hoạ sĩ cũng tốt lắm chớ ?”
Ông hoạ sĩ lắc đầu :
“ Không không...tài đây là tiền tài đó ông ơi...chứ không phải tài năng đâu...cuộc sống bên này đâu đâu cũng nhà cao cửa rộng, biệt thự xe hơi choáng lộn thật đấy nhưng phải có tiền ông ạ...không có tiền thì không có gì...không có gì...nhà cửa...gia đình...vợ con...không có gì hết...không có gì hết...”
Đến lượt bác Ba Phi nhìn lom lom ông hoạ sĩ. Thằng cha này thở ra giọng “cay đắng mùi đời” chắc lại gặp gian truân trắc trở lắm đây. Chẳng biết hắn vẽ vời ra sao nhưng cách ăn mặc cũng như cung cách nói năng thì rõ ra là dân tay chơi có hạng .
Ông hoạ sĩ lại như đọc được ý nghĩ của bác Ba Phi, cười hề hề :
“ Bác thấy tôi sao ? Chắc phải ba chìm bảy nổi chín cái lênh đênh phải không ? mà nếu tôi là đàn bà thì chắc phải là loại “ ba lần trốn chúa, bốn lần lộn chồng” đúng không ?”
Một lần nữa bác Ba Phi lại giật mình, mẹ kiếp, thằng cha này như là ma xó nằm trong gan ruột người ta, mình nghĩ ngợi sao hắn biết tuốt luốt. Bác cười ngượng nghịu :
“ Thì tôi thấy...anh cũng là người ...từng trải...”
Cô Út từ nãy lắng nghe hai người trò chuyện giờ mới phá lên cười :
“ Tía nhận xét đúng đó...”Mít tơ” Tụng là người quá từng trải trong tình trưởng, đã qua tới 3 vợ chính thức, 4 vợ tạm còn bồ bịch thì không đếm xuể...”
Ông hoạ sĩ lắc quày quạy :
“ Không phải...không phải...ý bác ấy là từng trải lên voi xuống chó, đang thày xuống thợ, đang thợ lại lên thày, chứ không phải từng trải trong chuyện đàn bà, cái đó có gì ghê gớm, đúng không ?”
Bác Ba Phi chỉ gật gật . Chơi với mấy ông bạn này toàn chuyện đẩu chuyện đâu. Hết chuyện “người già chỉ nên ăn cheese uống rươự vang rất có lợi cho tim mạch vì ít cholesterol” lại tới chuyện lâu lâu phải “đi check đại tràng để phát hiện sớm khối u”... Toàn những chuyện chẳng ăn nhập gì tới bác trong khi đầu óc cứ đau đáu cái hầm cá ợ chồng thằng Đậu liệu có kịp vay ngân hàng mua thức ăn kịp cứu sống đàn cá đang đói không ?”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét