Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

YÊU THỜI ĐÒ ĐỂU ( KỲ 81)



                                                  (tiếp theo)

Quán Cổ Tân nổi tiếng vậy nên khi nghe nhắc tới mặt ông Trưởng phòng tươi hẳn. Gã nhân viên lại còn giở  gói đồ nhắm ra, xuýt xoa :”
“Thủ trưởng coi … trứng cá hồi,  thịt tuần lộc xông khói….”
Ong Trưởng phòng tròn xoe mắt :
“ Kinh nhỉ …mày kiếm đâu ra hàng độc  thế ?”
“ Thì em đã nói rồi…món này “cổ lai hy”, xưa nay hiếm mà . Cửa hàng Tôn Đản, chợ vua quan nó tuồn ra đấy…”
Ong Trưởng phòng lắc đầu  buồn bã :
“ Tiếc quá, chiều nay ông bố vợ tương lai lại nhắn  tới ăn cơm liên hoan nhân dịp tao sắp đi B …”
“ Liên hoan đi B hay nói lời vĩnh biệt ?”
“ Mày nói cái gì lạ tai quá mày ?”
Gã nhân viên trố mắt :
“ Em nói đơn giản vậy mà thủ trưởng không hiểu hả ? Con gái người ta có thì, nay thủ trưởng vác cặc đi biền biệt, như bác Hồ nói 5 năm,  10 năm,  20 năm hay lâu hơn nữa…Chờ tới lúc thủ trưởng quay về thì con gái người ta chết già à ?”
Ong Trưởng phòng thở hắt  ra :
“Mày nói cũng…có lý. Vậy theo mày, tao phải làm gì ?”
“ Thủ trưởng cứ đi trước một bước là hơn, cứ đặt thẳng vấn đề với ông nhạc hụt là chống Mỹ cứu nước còn lâu dài, không biết sống chết ra sao ? Thôi thì ta cứ giải phóng cho nhau, không thề thốt hứa hẹn gì , nếu hoà bình cả hai vẫn chưa cùng ai thì hãy hay. Còn không thì cứ liệu cơm gắp mắm , đường ai nấy đi…”
Ong Trưởng phòng quát :
“ Mẹ cái thằng  này sao mà ác ?”
Gã nhân viên cười hì hì :
“ Ay…ác thế nhưng lại nhân đạo cơ đấy. Cứ để cho cô vợ tương lai của thủ trưởng dài cổ chờ đợi , quá lứa rồi mới nhận giấy báo tử của thủ trưởng thì còn ác nữa…”
Ong Trưởng phòng gật gù :
“ Ý kiến  của mày vừa trắng trợn, vừa  độc ác . Nhưng mà nghĩ kỹ thì thấy cũng…có lý…để tao suy nghĩ đã…”
Gã nhân viên đi rồi, còn gieo lại trong đầu ông Trưởng phòng một mớ bòng bong. Thì ra bấy nay ông vẫn suy nghĩ theo cái nếp thông thường ông là người chiến binh đi chiến trường để người vợ trẻ ở hậu phương chờ tới ngày chiến thắng trở về. Cái kiểu tư duy đó vừa phiêu lưu vừa ảo tưởng, nhất trong thời mịt mù  bom đạn cái sống  cái chết  cách nhau đường tơ kẽ tóc, sống ngày nào biết ngày đó, lo sao được chuyện mai sau, biết đến thủa nào  mới thắng được Mỹ diệt được  nguỵ mà trở về. Cô vợ tương lai của ông cũng đâu phải kỳ nữ, tiết hạnh khả phong . Là một giáo viên cấp một nàng cũng chỉ mong lấy được anh chồng  có một căn hộ tập thể được “phân”, có  hộ khẩu Hà Nội, lương bổng và tem phiếu chắc chắn, đảm bảo cho nàng  một ổ đẻ yên ổn để nàng sinh con làm mẹ vậy thôi. Con người nàng chỉ vừa tầm với những yêu cầu sinh tồn tối thiểu thế, đẩy nàng vào những thử thách đòi hỏi những hy sinh chịu đựng lớn lao, vượt  quá khả năng của nàng, nhất định nàng sẽ không yên phận trong vai trò chinh phụ vô vọng chờ chồng . Và như vậy toàn bộ cái công trình xây cất bằng biết bao lao tâm khổ tứ của ông sẽ sụp đổ tan tành như lâu đài trên cát. Gã nhân viên nói vậy mà có lý, cứ đi trước một bước, tháo bỏ ràng buộc, nói lời chia tay với cô nàng giáo viên , mai sau nếu “đỏ ngực” trở về tha hồ chọn những cô có đẳng cấp cao hơn mọi mặt lại chẳng tốt hơn ư ?
Thế rồi cái sự kiện đang xảy tới càng củng cố thêm quyết tâm ông Trưởng  phòng   từ hôn cô giáo ông sắp cưới .
Ông Trưởng phòng chờ gần tới 6 giờ chiều theo  lời lão thầy bói dặn  mới xách cặp đi ra cổng cơ quan . Lúc này sân vắng vẻ, mọi người về hết, bác thường trực tò mò nhìn ông Trưởng phòng :
“ Sao thủ trưởng về muộn thế ? Ở lại chờ căng tin mang thức ăn chín  về hả ? Cửa hàng mới điện về báo hết , phải chờ tới sáng mai kìa.…”
Ong Trưởng phòng nhìn ra phố thấy vắng ngắt đã thất vọng. Bác thường trực lại láu táu :
“ Chắc có người đón đi nhậu nên thủ trưởng để xe đạp lại hả ?  Yên trí đi, để qua đêm cũng được, tôi trông cho…”
Đồng hồ chỉ đúng 6 giờ, nhớ lời dặn của lão thầy bói, ông Trưởng phòng ra  trước cổng cơ quan, mặt quay về hướng đông, bước đi đúng 30 bước. Ong đứng như trời trồng giữa đường mà chẳng thấy ma nào xuất hiện . Ong chửi thầm lão thầy bói chơi xỏ, lão mà biết ông làm đúng theo  lão dặn  đứng ngây đơ giữa đường thế này hẳn lão cười khoái trá . Mẹ kiếp sáng mai phải sai lính đi lùng bằng được , phết cho lão cái biên bản “ kinh doanh nghề mê tín dị đoan” cho đáng đời . Bỗng nhiên từ xa lao tới một chiếc xe máy mà nếu người lái không phanh cái két chắc đã đâm sầm  vào ông Trưởng phòng .
“ Chán sống rồi sao đứng giữa đường thế này ?”
Giọng phụ nữ quát bên tai ông. Ối trời ôi trước mặt ông lù lù cô gái ngồi trên xe máy chẳng khác gì trên trời mới nhảy dù  xuống. Ong hoảng quá, lắp bắp :
“ Tôi xin lỗi….tôi xin lỗi…là vì…là vì…”
Bất chợt cô gái cười nhoẻn :
“ Ai như anh Trưởng phòng văn hoá quần chúng? Sao đứng giữa đường như bụt mọc thế này ?”
Giọng ồm ồm, mắt ốc nhồi, mặt vuông chữ điền , dáng người cao lớn … nhan sắc cô gái làm ông Trưởng phòng bàng hoàng cả người, “nữ nhân thái dương” là cô này đây chứ còn ai ? Chẳng lẽ lão thầy bói nói đúng, vậy quý nhân của ông đây rồi, cô ta sẽ giúp ông thoát khỏi  hạn “thiên di”, tức là khỏi phải vượt  Trường Sơn vào tít mãi trong chiến trường Nam Bộ. Nếu đúng vậy hẳn lão thầy bói phải là thánh sống. Nghĩ  thế, ông  Trưởng phòng cuống cả lên :
“ Cô ..cô…làm sao cô lại biết tôi ?”
Cô gái cười rú :
“ Anh ngồi xe ô tô tuyên truyền nói oang oang khắp phố ai mà chẳng biết ? Với lại bố em cùng  cơ quan với anh đấy…”
Ong Trưởng phòng kêu to :
“ Cùng cơ quan với tôi ? Vậy ông nhà làm phòng nào ?”
“ Bố em là Phó Ty phụ trách tổ chức đấy …“
Ong Trưởng phòng reo lên, thay đổi ngay xưng hô :
“ Hoá ra thủ trưởng trực tiếp của anh là bố em đấy hả ?”
Cô gái cười nhoẻn :
“ Chứ còn gì . Phải anh có tên trong danh sách đi B đợt này đúng không ?”
Ong Trưởng phòng tái mặt :
“ Đúng đúng, sao em biết ?”
Cô gái cười bí mật :
“ Em còn biết cả chuyện anh tranh thủ  cưới  vợ trước khi đi B nữa kìa…”
Ong Trưởng phòng rên lên :
“ Sao cái gì em cũng biết thế ? Nhưng mà tình hình thay đổi rồi, trước khi đi B  anh không cưới xin gì nữa ?”
Cô gái cười khanh khách :
“ Sao bất ngờ ? Nghe tin anh đi B nàng bỏ của chạy lấy người rồi hả ?”
“ Ngược lại mới đúng…chính anh đề nghị …”
Cô gái tròn xoe mắt :
“ Chính anh xin hoãn cưới  à ? Sao dại thế ? ”
Rồi ông Trưởng phòng làm mặt rầu rĩ :
“ Anh nghĩ kỹ rồi, anh thương cô ấy nên  mới giải quyết thế . Người con gái có thì phải không ? Thế mà nay mai anh đi B những 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn nữa có chết người  ta không ?”
Cô gái nhìn anh cười ý nhị :
“ Ra thế đấy. Hoá ra anh cũng nhân đạo gớm ? Nhưng có nhất thiết phải đi lâu thế không ? Có khi chỉ đi vài tháng hoặc có khi …không phải đi thì sao ?”
Ong Trưởng phòng nhìn sâu vào mắt cô gái :
“ Có chắc thế không ?”
“ Cũng còn…tuỳ…”
Cô giá lại cười và cúi xuống xe đạp máy. Chiếc xe hình như hỏng đâu đó làm cô đạp mãi không nổ, thời đó ở Hà Nội rất hiếm tiệm sửa xe, ông Trưởng phòng đành dắt giúp cô về tận cổng nhà. Cô vui vẻ mời anh vào nhà.  Hoá ra ông Phó Ty đốc có hai nơi cư ngụ. Căn hộ xuềnh xoàng ở khu tập thể Kim Liên chỉ là nơi ông tiếp bạn bè và cán bộ cùng cơ quan. Ở đó chỉ có bộ xa lông bằng mây , chiếc ti vi Ba Lan, quạt tai voi Liên xô và chiếc giường gỗ tạp được nhà nước cho mua phân phối từ hồi ông cưới vợ. Tuy nhiên ngôi biệt thự nơi ở chính lại khác hẳn. Đi qua một khu vườn trải sỏi lạo xạo dưới chân, leo lên bậc tam cấp ông Trưởng  phòng  rụt rè bước  chân vào phòng khách rộng thênh thang. Khác xa căn hộ tập thể Kim Liên, ở đây ông Phó Giám đốc Sở dùng toàn đồ Nhật với Mỹ không kiếm đâu ra  vật gì sản xuất tại các nước xã hội chủ nghĩa. Nhìn vẻ mặt tần ngần của ông Trưởng phòng, cô gái đoán ra :
“ Anh đã tới căn hộ bố em ở khu Kim Liên rồi phải không ? Bao nhiêu đồ Liên xô Trung Quốc mẹ em tống hết cả về đằng đó, còn ở đây toàn hàng tư bản cả thôi…”
Cô kéo ông vào phòng ăn, ở đây mọi đồ dùng cũng như trang trí nội thất làm ông  loá mắt. Những tiện nghi xa hoa này chắc chắn chở từ Saigòn ra chứ Hà Nội làm gì có ? Cô gái mở tủ lạnh lấy ra một hộp bia Tiệp to bằng cái ấm tích giới thiệu :
“ Bia tươi chở máy bay thẳng từ Tiệp sang đó. Để em làm cho anh món thịt nướng theo kiểu Nga…”
Cô đãi ông bữa tối với các món ngay cửa hàng Tôn Đản – chợ vua quan cũng không có . Trong lúc ăn ông Trưởng phòng cứ nhấp nhổm sẽ gặp ông Phó Ty mà tuyệt nhiên ngoài cô ra trong nhà hình như không có người. Cô ép anh ăn đủ các món : trứng cá hồi rán, thịt cừu nướng, tôm hấp bia, hàu sống chấm mù tạt….có lẽ từ thủa cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ ông Trưởng phòng được thết  một bữa lắm sơn hào hải vị đến thế. Oi chao ôi, toàn những của nhân dân anh hùng vẫn mua bán ở chợ Đồ Xuân  .Cứ loáng thoáng nghe đồn có trại nuôi ốc bằng …sâm Cao Ly, rồi  ruộng đặc sản trồng gạo tám thơm giành riêng cho Bộ chính trị… Chắc  bố cô gái phải có quan hệ thế nào với ba ông lớn chứ cái chức Phó Ty đâu ra của ngon vật lạ thế

                                         (còn tiếp)

* “xanh cỏ, đỏ ngực” : một là chết xanh cỏ hai là huân chương đeo đỏ ngực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét