Nghĩ vậy cô cười nhoẻn :
“ Anh đừng bi quan hạ thấp mình vậy…giẻ cùi tốt mã cũng không hay lắm đâu…đàn ông tốt nhất là….”
Cô ngừng lại, nhìn sâu vào cặp mắt trắng dã làm gã sốt ruột :
“ Tốt nhất là sao kìa ?”
“ Là phải…cho ra đàn ông chứ sao ?”
Gã reo lên :
“ Vậy thì anh là đàn ông đây chứ đâu ?”
“ Nếu vậy thì anh biết mình phải làm gì rồi chứ ?”
“ Đưa em đi tắm biển Đồ Sơn, đúng không ?”
“ Rồi sao nữa ?”
“ Rồi…tối đi dạo ven biển …”
“ Rồi sao nữa ?”
Gã suýt vọt miệng nói “ rồi lên giường ” , nhưng gã kìm lại được cười hề hề :
“ Rồi mình ngồi bên nhau ngắm trăng …”
Cô hướng viên du lịch cười rũ :
“ Vội quá…vội quá ông anh ơi …ông anh đốt cháy giai đoạn ghê quá đó. Làm gì thì làm cũng phải có trình tự chớ …”
Gã cằm bạnh sốt ruột :
“ Vậy cái trình tự của em nó ra làm sao ?”
“ Ít ra cũng đi với nhau đâu đó trong thành phố vài lần trò chuyện cho thân thiết đã chứ ?”
Gã reo lên :
“ Quá dễ…vậy ngay chiều nay anh mời em đi ăn lẩu Tứ Xuyên nhé…”
Lẩu Tứ Xuyên, bánh tôm Hồ Tây, chả cá Lã Vọng, cơm Hàn Quốc , vịt tiềm Bắc Kinh…Coi phim ở Trung tâm chiếu bóng quốc gia, coi kịch Nhà hát lớn, đi các siêu thị Cop Mart…Cứ thế liền một tháng cặp kè người đẹp mơn mởn làm cơn thèm của gã sôi lên như con cáo trước con gà con chỉ muốn nhảy xổ tới vồ mồi. Rồi sốt ruột quá gã phải kêu lên :
“ Rồi…cho qua công đoạn thứ nhất được chưa ? Sáng thứ bảy tuần này anh đưa em đi Đồ Sơn nhé…”
Cô gái giãy nảy :
“ í đâu có được…bố mẹ em có mà giết chết .”
“ vậy em về xin phép đi…”
Cô gái lắc đầu :
“ Đời nào bố mẹ cho em đi như thế ?”
Gã bực mình ưỡn ngực :
“ Nhưng mà đi với…anh kìa mà…hẳn bố em cũng biết bố anh là ai chớ ?”
“ Bố anh là ai cũng vậy thôi …em với anh đâu đã biết gì gia đình của nhau mà đã vội nhảy vọt sang giai đoạn…trăng mật thế ?”
“ Thì tình yêu thời @ nó thế đâu phải thời “trai gái tìm hiểu ” như các cụ ngày xưa …”
Cô gái bật cười :
“ A còng hay A thẳng gì thì cũng phải có thời gian ông anh ạ…”
Gã thở hắt ra :
“ Vậy cũng được, giờ mình chuyển giai đoạn được chưa ? Hay chiều nay mình lại đi ăn cơm Hàn Quốc …”
Cô gái lắc đầu lia lịa :
“ Thôi thôi…em ngán cái món kim chi lắm rồi…cay sè cả lưỡi…mà ăn nháo nhào theo kiểu tạp pí lù ấy em ớn lắm …”
“ Vậy mình đi ăn nhà hàng Nhật Bổn ?”
“ Thôi thôi…chiều nay em mời anh ghé nhà em chơi …”
Gã ngẩn mặt…ghé nhà em chơi ? Ai chà…con nhỏ này khôn gớm, nó bắt mình ra mắt ông bô nó để cho ông ấy lân la hỏi về cái ghế của ông đang bị lung lay ra sao đây . Còn lâu nhé, một khi em biết tỏng mình bịa chuyện lừa em thì lập tức em cho anh “ăn cháo chân giò”* ngay . Gã ngập ngừng :
“ Anh sẽ tới nhưng em chớ vội cho ông bô nhà em biết bố anh là ai nhé…”
Cô gái nhíu mày :
“ Việc gì anh phải giữ kẽ thế ?”
“ Thì cứ từ từ…trước sau rồi cũng phải cho bố biết thôi…nhưng anh muốn tới nhà em chơi cho tự nhiên…dính bố anh vào thêm phần long trọng …”
Nhà ông thành uỷ viên phụ trách văn xã, bố của cô hướng dẫn du lịch, nguyên là một cái biệt thự cũ gần bờ sông, ông cho đập đi để xây nên một cơ ngơi mới trị giá không dưới 2 tỷ đồng. Giống như nhiều người đã qua du học Liên xô (cũ), trên nóc nhà ông gắn một cái chóp củ hành và bốn mặt quanh gác thượng ông thuê thiết kế sao cho từa tựa …điện Kremlin ở Mạc Tư Khoa ngày xưa; âu cũng là một cách bày tỏ lòng nhớ ơn nước anh em đã quá cố.
Ong người Hà Nội chính gốc, lớn lên trong thời Pháp tạm chiến, ba đời làm nghề cắt tóc nên năm 1954 Đảng, Chính phủ về tiếp quản thủ đô, ông được xếp ngay vào thành phần công nhân trong đó thợ mũ, thợ giày, thợ sửa đồng hồ, phu đổi thùng …tuốt luốt đều coi như đứng trong hàng ngũ giai cấp tiên phong, có ý thức tổ chức, có ý thức kỷ luật, giữ vai trò hạt nhân lãnh đạo cách mạng. Hơn thế nữa, ông lại có ông anh cả đi bộ đội đánh trận Điện Biên , nên càng được mạng tin cậy, bổ nhiệm ngay Trưởng ban đại diện thanh niên khu phố.
Vậy là ông đã khởi nghiệp bằng cái loa suốt ngày đi đầu phố cuối phố gọi thanh niên đi họp, đi tổng vệ sinh, đi đốt sản phẩm văn hoá nô dịch Pháp không kịp mang theo vào miền Nam. Kể ra với xuất thân gia đình và với trình độ văn hoá chưa qua hết tiểu học, dù có kiên trì phấn đấu chịu khó đi đắp đê, đi cuốc đường … sau 5 năm giỏi lắm ông leo lên được cái chức cán sự 1, nấc thang đầu tiên trong ngạch cán bộ. Tuy nhiên cái đức “ngậm miệng ăn tiền”, “chậm nhưng mà chắc ” của ông đã được các cán bộ trong chi bộ Đảng nơi ông công tác để mắt tới. Ong được kết nạp đảng và cử đi học bổ túc công nông; 3 năm sau, học thì ít làm chân chạy căng tin cho nhà trường thì nhiều, ông cũng có được mảnh bằng tốt nghiệp phổ thông. Được phân công về Sở văn hoá thông tin làm thông tin cổ động, công việc y hệt hồi Hà Nội mới tiếp quản, chỉ khác thay vì cái loa tay thì là cả một hệ thống tăng âm hiện đại đặt trên chiếc xe Zil 3 cầu của Liên xô chạy khắp phố phường Hà Nội nhất trong dịp kỷ niệm ngày lễ lớn. Xã hội mỗi ngày một tân tiến, việc đề bạt cán bộ ngày càng đòi hỏi phải có đủ hai văn bằng : một của Trường Đảng Nguyễn Ai Quốc, một thuộc lĩnh vực chuyên môn. Văn bằng trường Đảng thì khỏi lo , là cán bộ đảng viên đương nhiên phải học trường đó. Thế còn văn bằng chuyên môn ? Cho dù dân gian đã có câu “dốt như chuyên tu, ngu như hàm thụ”, ông cũng cày cục được một xuất học hàm thụ đại học tổng hợp văn là cái thứ bao la biển sở, học cũng được mà chẳng cần học cũng vẫn có bằng. Thế là 5 năm sau ông đã có đủ cả hai văn bằng vừa hồng vừa chuyên để đĩnh đạc ngồi ghế Trưởng phòng văn hoá quần chúng. Trong sự nghiệp văn hoá văn nghệ của Đảng và Nhà nước ta, thất nghiệp nặng nhất và bổng lộc ít nhất là cái anh công tác văn hoá quần chúng . Tổ chức liên hoan “tiếng hát át tiếng bom”, mở lớp huấn luyện “ báo cáo viên”, phát động phong trào viết báo tường ở các cơ quan, xí nghiệp…tuốt luốt đều thuộc “văn hoá quần chúng”, làm cũng được mà không làm cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự nghiệp chống Mỹ cứu nước và xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Lẽ ra ông chỉ leo được tới đó là đụng trần và rồi vì Đảng cần đưa cán bộ vào các vùng giải phóng miền Nam, ông được Phó Giám đốc Sở phụ trách tổ chức báo tin ông đã có tên trong danh sách đi B. Tin đâu như sét đánh ngang, ông rụng rời chân tay vì cái tương lai đầy bất trắc đang lăm le đổ ụp xuống đầu. Thế là hết, hết kế hoạch cưới vợ vào cuối năm – một cô giáo viên cùng phố , hết dự định chạy chọt một căn hộ khu tập thể Kim Liên xây tổ ấm; trước mắt sẽ là chiếc ba lô con cóc “ anh đeo em khóc” với đủ thứ trang bị lỉnh kỉnh vượt Trường Sơn vào chiến trường, nghe nói mười mống đi chết hết bảy còn ba mống sống sót thì cũng mờ mịt không biết ngày nào trở lại đất Thánh ?
Số phận ông Trưởng phòng văn quần chúng chẳng khác con vật nuôi xếp hàng bước vào lò sát sinh. Cưỡng lại chăng ? Bỏ trốn , xin thôi việc, không nhận quyết định đi B ? Oi chao ôi thà chết còn hơn làm thân phận một thằng không tem phiếu, không hộ khẩu sống giữa bao nhiêu con mắt khinh rẻ của người xung quanh. Và rồi thẻ Đảng – cái giấy thông hành vào đời, nhất định sẽ bị thu hồi, bao năm phấn đấu kiếm củi ba năm thiêu một giờ ? Không, nhất định bố mẹ, anh chị em trong nhà và nhất là cô vợ sắp cưới sẽ không chấp nhận cái việc bôi tro trát trấu vào mặt người thân như vậy . Và đáng sợ hơn cả anh sẽ phải hoà vào cái xã hội con phe, đá cá lăn dưa ngoài chợ ngày ngày kiếm bát cơm đổ vào dạ dầy.
Giữa lúc ông Trưởng phòng đang ngồi chán đời, bế tắc toàn diện, nhân viên của ông dẫn vào một ông thày bói ngồi ở đền Ngọc Sơn, hồ Hoàn Kiếm để ông xử lý. Đó là một lão già khoác cái va rơi cũ rích và bẩn thỉu. Mặt lão hom hem, tóc rối bù, mắt lộ quang nhưng mệt mỏi , rõ ra là lão đang đói. Ong Trưởng phòng đập bàn quát :
“ Sao giữa lúc cả nước sôi sục khí thế chống Mỹ cứu nước, ông lại làm cái nghề thày bói, kinh doanh mê tín dị đoan lừa tiền thiên hạ…”
Ong thày nhìn chòng chọc vào mắt ông Trưưởng phòng, lên tiếng cãi :
“ Tôi đâu phải thày bói ? Tôi đâu có kinh doanh mê tín dị đoan…”
Ong Trương phòng quăng ra bàn tờ biên bản :
“ Nhân viên của tôi bắt quả tang ông đang bói cho một bà già bán chiếu , biên bản còn đây …”
Lão già có vẻ bực mình :
“ Tôi đề nghị đồng chí Trưởng phòng hãy gọi sự vật bằng đúng cái tên của nó. Tôi không phải thày bói …”
“ Không phải thày bói thì là cái gì ?”
Lão già ưỡn ngực :
“ Tôi là nhà dịch học …”
Mặc dầu có trong tay bằng tốt nghiệp đại học Tổng hợp Văn , ông Trưởng phòng vẫn ngớ ra :
“ Dich học là cái quái gì ?”
Lão già ném một cái nhìn khinh rẻ rồi mới lên giọng :
“ Dịch học là khoa học của những người “ bất xuất hộ nhi tri thiên hạ , bất khuy dũ nhi kiến thiên đạo” , hiểu chửa ?”
Tất nhiên là ông Trưởng phòng ù cả tai chẳng hiểu lão già nói gì, đành phải nhờ lão giảng :
“ Tức là người “không ra khỏi cửa mà biết cả việc dưới trời … không nhìn qua khe cửa mà thấy rõ đạo Trời…”, hiểu chửa ?”
Ong Trưởng phòng chợt phá ra cười :
“ Phét…phét…không ra khỏi nhà cũng không thèm nhìn qua khe cửa mà đòi biết được mọi việc trong thiên hạ…phét…phét …Sở tài chính nó đánh thuế ông chưa …”
Chờ ông Trưởng phòng tan cơn cười, lão già mới nghiêm giọng hỏi :
“ Ong đã qua trường Nguyễn Ai Quốc chưa ?”
Ong Trưởng phòng ưỡn ngực :
“ Tất nhiên tôi học xong chương trình Mác Lênin cao cấp rồi…”
“ Tốt…vậy có biết lượng biến chất biến là cái gì không ?”
“ Biết chớ …quy luật duy vật biện chứng chớ gì ? Tức là nước sôi 100 độ thì bốc thành hơi ai chẳng biết ?”
Lão già đập tay xuống bàn reo to :
“ Đó…đó là dịch học đó…”
(còn tiếp)
* An cháo chân giò : đá đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét