(tiếp theo)
Cậu quý tử vốn quen lấy đêm làm ngày trên các sàn nhảy; thường ngày bà mẹ đi ăn sáng, la cà chán chê các siêu thị về nhà mới thấy ông con bò dậy; từ nay phải dậy sớm, đi làm 8 tiếng thử hỏi làm sao cậu “phấn đấu” được ? Cũng may ông bố rất quyết liệt, hoặc cậu đi làm hoặc bị tịch thu tuốt luốt từ điện thoại di động Nokia cho tới xe máy Dylan và nhất là “cấm vận” không cho một xu . Bị bố ra tối hậu thư, cậu đành lóc cóc ngày hai buổi phóng xe tới ngồi ngáp vặt ở cơ quan. Cậu cứ diễn vậy được vài tháng làm cả nhà mừng rỡ, bà mẹ đi đâu cũng khoe “cháu nó chịu khó phấn đấu lắm”, ông bố đã tính chuyện cho chi bộ cơ sở kết nạp cậu vào đảng. Đó, con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh, nó chỉ chơi bời lúc còn nhỏ thôi, lớn lên khắc lo khắc nghĩ tạo dựng sự nghiệp như bố nó ngày xưa cho coi.
Ay thế rồi một chuyện bất ngờ đảo lộn hết dự định của ông Chín . Một hôm thằng cằm bạnh đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài chẳng thiết ngó ngàng gì tới công việc, chợt nó trố mắt nhìn một cô gái vừa bước vào phòng. Oi chao ôi vẻ tươi mát xinh dẹp của cô bé làm hắn tỉnh cả ngủ. Hoá ra cô ta mới được tuyển dụng làm hướng dẫn viên du lịch . Cô mới đi du học nước ngoài về, gia đình cũng khá, nghe nói con gái đồng chí uỷ viên thành uỷ .
“ Từ nay hết thất nghiệp rồi nhé ” – thằng cằm bạnh thầm reo lên, từ nay hắn sẽ đi làm đúng giờ giấc, sẽ “gương mẫu” trong phòng, chẳng phải vì cơ quan mà chính là để.. tán bằng được em bé mới về.
Thực ra với cái “chức” con trai đồng chí Chín , lại có bằng đại học thì quý tử chẳng tốn mấy công sức “cưa đổ” cô nàng hướng dẫn du lịch, tiếc thay bố mẹ có thể cho nó đủ mọi thứ trên đời, riêng bộ dạng bên ngoài thì…không. Trán ngắn, mắt lươn, cằm bạnh, nước da mầu ám khói, người thấp lùn…cô hướng dẫn viên xinh đẹp mới nhìn đã thấy ghê ghê nói gì rung động trái tim. Bởi thế cho dù hắn đã giở đủ mọi ngón nghề tán gái, nào tặng hoa hàng ngày, nào quà cáp đắt tiền , nào tận tuỵ săn sóc mỗi khi có dịp… vậy mà vẫn không đi xa hơn mức đồng nghiệp cùng phòng.
Mồi một hôm bỗng dưng nó nhớ ra thế mạnh tuyệt vời của nó – bố nó là cấp trên bố cô gái . Nó thăm dò :
“ Nghe nói bố em đang bị nhiều đơn thư tố cáo lắm ?”
Cô con gái ông uỷ viên thành uỷ giật mình :
“ Tố cáo chuyện gì ? Sao anh biết ?”
Nó nở một nụ cười bí mật :
“ Thì anh cũng nghe lỏm mấy chú mấy bác tới nhà chuyện thế ?”
Cô gái xanh mặt, mấy chú mấy bác bạn của bố hắn thì hẳn toàn thứ dữ . Ngay tối hôm đó cô báo cho bố biết chuyện. Ong Uỷ viên thành uỷ đang đọc báo giật mình rơi cả kính :
“ Tố cáo à ? Chuyện gì kìa ? Công tác văn hoá tư tưởng của bố có va chạm gì tới dân đâu ?”
“ Thế cái lô đất bố mới tậu năm ngoái có vấn đề gì không ?”
“ Có gì đâu ? Các anh bên Sở nhà đất đền bù giải toả xong hết rồi, có ai kiện cáo đâu ? “
Cô hướng dẫn du lịch vẫn thắc mắc :
“Sao mẹ bảo mình mua được giá quá rẻ, bây giờ bán đi lời gấp cả chục lần …”
Ong Uỷ viên thành uỷ liếc ra ngoài phòng rồi hạ giọng :
“ Thì mình là thành uỷ viên nên mới có tiêu chuẩn mua đất giá rẻ vậy chứ. Đây là chủ trương chung của cả Ban chấp hành thành uỷ chứ có phải mình tư túi mua riêng đâu mà lo…”
Cô gái nghe bố giải thích chưa an tâm lắm.
Hôm sau đến cơ quan, cô liếc gã Trưởng phòng và lần đầu tiên cô ban cho gã nụ cười nhoẻn. “Trúng mánh rồi…”, gã cằm bạnh reo lên trong bụng. Gã chợt thấy nóng ran cả người, ôi chao, chưa chi gã đã nghĩ tới giây phút cặp môi kiểu Mỹ Tâm, xinh nhỏ mầu trầm, đôi mắt sáng rỡ, bộ ngực HIFI vừa cao vừa là của thật, cặp chân dài trắng nõn … sắp sửa bị đè ngửa ra trên giường cho gã ngấu nghiến. Mẹ kiếp, tưởng làm cao mãi, mới doạ cho một câu đã lo cuống bố mất ghế . Hoá ra ngày nay quyền chức là cái cao hơn hết thảy. Trong đám khách vẫn lén lút ra vào phòng khách bố gã, có lần gã thấy một ông già tuổi ngoài tám mươi, râu tóc bạc phơ, đi đứng phải có người dìu. Chẳng hiểu ông cụ làm tới cái chức gì mà bố gã có vẻ trọng thị lắm, ân cần tiễn ra tận ô tô đỗ ngoài sân. Lúc quay vào ông đã thấy bà vợ cầm gói quà ông cụ để lại. Đã thành thói quen, bà hỏi vội :
“ Lão ấy biếu cái gì mà nặng thế này ?”
Bố gã nhăn mặt :
“ Sách…sách chứ gì nữa …”
Bà vợ bật cười :
“ Lão dở hơi sao biếu …sách là cái thứ cả đời có thấy bao giờ ông sờ tới ?”
“ Bà ăn nói hay nhỉ ? Lọt tai thằng nhà văn nhà báo nào nó bêu riếu tôi hử ?”
“ Ong chỉ khéo lo xa, nhà mình kín cổng cao tường, ba bốn lần lính gác , con kiến chẳng lọt lo gì bọn nhà báo . Mà cái lão già ấy là ai vậy ? Khiếp, sắp xuống lỗ rồi còn ham hố tới cầu cạnh ?”
“ Sao bà biết tới cầu cạnh ?”
“ Tôi là vợ ông tôi còn không biết ? Bao nhiêu người tới đây có ai là bạn ông không ? Mình mà mất chức một cái là biến sạch không còn mống nào. Tôi hỏi ông nếu không cầu cạnh thì cái lão vừa rồi không nằm nhà chờ chết còn lê thân già đến đây làm gì ?”
Ong Chín cười khẩy :
“ Viện trưởng Viện nghiên cứu tư tưởng đó. Tám mươi sáu tuổi rồi, nom chẳng khác cái xác chết chưa chôn mà cứ năn nỉ xin ngồi lại vài năm . Lão vừa viết xong cuốn lý luận về giai đoạn quá độ lên chủ nghĩa xã hội gì gì đó. Mẹ kiếp, giai đoạn quá độ là cái đéo gì mà viết dầy cộp như quyển tự vị. “
Bà vợ cười to:
“ Đến cả ông mà cũng còn nói thế sao còn bắt thiên hạ học ra rả như chú tiểu học kinh Phật ?”
“ Bà hỏi ngu lắm. Không có kinh không có Phật thì lấy đâu ra chùa ? Không có chùa thì còn ma nào tới bỏ tiền vào hòm công đức ? Lúc đó sư mô sống bằng không khí với nước giếng hả? “
Bà vợ cười khanh khách :
“Bởi vậy mấy ông mới lấy bác Hồ làm Phật, ba câu sáu điều Mác Lê làm kinh để ăn tiền thiên hạ chứ gì ?”
Ong Chín hoảng sợ , lấm lét nhìn quanh rồi vội lấy tay bịt miệng vợ :
“ Khẽ chứ, khẽ chứ…lọt vào tai tụi nó thì chết , thì chết…”
Ong cuống cả lên , lục lọi khắp nơi khắp chỗ trong phòng cứ như đâu đâu cũng cài máy ghi âm làm bà vợ lại bật cười :
“ Yên tâm, yên tâm, tôi đã xăm xoi kỹ cả mấy căn buồng rồi, đến con kiến cũng chẳng lọt . Ong sợ cái gì ?”
Quả thực đây là lần đầu tiên thằng cằm bạnh thấy bố nó đánh mất vẻ oai nghiêm, bệ vệ đầy quyền uy quen thuộc hằng ngày trở thành con chuột hoảng sợ đánh hơi thấy mùi mèo.
Tuy nhiên cái vẻ sợ sệt ấy chỉ thoáng qua, ông Chín lại trở về vẻ quyền uy hàng ngày khi ngoài cửa phòng lấp ló bộ mặt khép nép của đồng chí Bộ trưởng Bộ xây cất hạ tầng. Ong quát :
“ Lại có việc gì nữa hè ?”
“ Báo cáo…dạ thưa anh…”
Đồng chí Bộ trưởng Bộ xây cất hạ tầng có khuôn mặt bóng loáng và nhẵn thín tới mức con ruồi cũng trượt chân ngã nếu cả gan đậu vào đó. Thằng cằm bạnh đã quen hình ảnh ông giương giương tự đắc đọc diễn văn trên ti vi trong những buổi cắt băng khánh thành những công trình trọng điểm quốc gia, những cuộc mít tinh có truyền hình trực tiếp ông lên sân khấu trao bằng khen cho một nhà đầu tư nào đó vừa đóng góp hàng trăm triệu cho quỹ “xoá đói giảm nghèo”. Những lúc đó như có luồng ánh sáng vô hình rọi vào khiến mặt ông giãn nở hết cỡ , vẻ sướng khoái quyền lực làm trong bụng cứ muốn nhảy cẫng nhưng ngoài mặt lại ra vẻ ung dung tự tôn tự tại cứ như hết thảy xung quanh đều là cấp dưới của ông vậy.
Lúc này cái vẻ vênh váo quyền lực đó đã biến đâu mất, đồng chí Bộ trưởng trở nên cóm róm, cuống queo nom chẳng khác gì gã nhà quê đi xe máy ra tỉnh bị cảnh sát giao thông thổi phạt.
“ Mày vừa Sè Goòng ra hè ?”
“ Dạ báo cáo anh …dạ vâng…”
“ Nghe nói hầm người đi bộ xây cách răng mà mới xong đã đổ nữa hè ?”
Ong Bộ trưởng xây cất hạ tầng cuống quít :
“ Báo cáo anh đó là do bên tư vấn thiết kế không chịu khoan lấy mẫu địa chất công trình nên không ngờ xây đường hầm trên bãi bùn ạ ?”
“ Tư vấn thiết kế thuộc Bộ nào ? Bộ của mày hay Bộ của thằng Bảy ?”
“ Báo cáo anh cũng vẫn thuộc Bộ xây cất hạ tầng ạ ?”
“ Tụi nó làm ăn cách răng mà không chịu khoan ?”
“ Dạ…dạ…khoan vậy …tốn kém lắm ạ …”
“ ĐM, tốn tiền Nhà nước chớ tiền mày đâu mà lo ? Tao báo cho mày biết thành uỷ Sègoòng vừa điện ra hạch tội mày sao dám cam đoan công trình chất lượng tốt, đảm bảo không có tham ô thất thoát ; vậy mà mày vừa bay ra Hà Nội nó đã sập tan tành rồi ? Phải mày ăn tiền tụi nó không ?”
Ong Bộ trưởng sợ hãi :
“ Dạ..dạ không ạ…em … em vô tư không có dính dáng gì tới tụi nó cả ạ. Chuyện sụp hầm này…Ban cán sự Đảng của Bộ sẽ họp rút kinh nghiệm nội bộ ạ…”
“ Rồi tụi bay xử trí kỷ luật ra làm sao ?”
“ Nghiêm khắc kiểm điểm ạ, rất nghiêm khắc…bất kỳ ai liên quan trách nhiệm đều phải kỷ luật cả ạ …”
Bố thằng cằm bạnh hất hàm :
“ Vậy phần mày, sao ?”
Ong Bộ trưởng líu cả lưỡi :
“ Dạ trăm sự nhờ anh cả ạ…em ..em xin tự phong kỷ luật là khiển trách ạ…vâng…vâng…khiển trách ạ…”
“ Thiệt hại như vầy , mày là Bộ trưởng mà chỉ tự phong kỷ luật khiển trách thôi không sợ ba thằng nhà báo chửi bố mày lên à ?”
Ong Bộ trưởng thoắt đỏ mặt phừng phừng :
“ Thằng nào dám chửi ? Thằng nào chửi em sẽ dán tiền vào mồm là nó im luôn . Mà báo cáo anh tụi báo chí hồi này láo lắm, nghe nói đã chỉ đạo không được đưa tin đồng chí “răng chắc cặc bền” vợ chết chưa tới giỗ đầu đã lấy vợ khác mà nghe nói cô này còn chưa ly dị chồng nữa kìa , vậy mà có báo vẫn loan tin đó ạ…”
Đồng chí Chín trợn mắt :
“ Răng chắc cặc bền là cái thằng chó nào ?”
Bộ trưởng ghé tai thì thào làm đồng chí Chín bật cười :
“ Tưởng ai…thằng đó nói làm đéo gì…nằm hồ tây chờ chết thôi…mẹ kiếp trái tim non ấp ủ trái tim già có ngày chết phạm phòng…Mà bây giờ mấy cha cũng chủ quan lắm kìa …chơi gái khơi khơi, sắm ô tô khơi khơi, đưa con đi Mỹ học khơi khơi, xây biệt thự mua trang trại khơi khơi thật chẳng còn biết trên đầu có ai, chẳng còn sợ cái đéo gì ?”
Đồng chí Bộ trưởng cười cùng cục :
“ Thì đảng ta là đảng cầm quyền mà anh !”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét