Cô Ut bò ra cười làm bác Ba Phi cũng hết bực mình. Cô ca sĩ Cẩm Chướng nhân đó vui vẻ :
“ Vậy bác hết giận rồi ? Tối nay bác muốn nghe bài gì cháu hát tặng bác !”
Co Ut vỗ tay :
“ Good…good…tía thấy chưa…cổ cưng tía lắm mới đề nghị tía yêu cầu cổ hát tặng tía đó…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tối nay sinh nhật cháu ngoại, hát một bài con nít tặng nó đi…”
Cô ca sĩ vui vẻ :
“ Bác muốn nghe bài gì cháu hát liền?”
Bác Ba Phi vỗ trán nghĩ mãi chẳng nhớ ra bài hát con nít nào .Cẩm Chướng thấy bác cau trán nghĩ ngợi , vội vàng giao hẹn :
“ Bác yêu cầu bài gì cũng OK, chỉ trừ bài “ Đêm qua em mơ gặp bác Hồ” là cháu chịu, không hát được đâu…”
Cô Ut bật cười :
“ Hát bài đó khách khứa chạy hết à ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tao biết rồi, nhập gia phải tuỳ tục chớ, đã sang đây còn hát bài bác Hồ có hoạ là chọc tức thiên hạ ? Thôi mày hát “Ví dầu cầu ván” đi…”
Cô ca sĩ tròn xoe mắt :
“ Oh My God…Bài này sao. bác hát thử con nghe mấy câu !”
Bác ba Phi dọn giọng hát :
“Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi má dắt con đi
Con đi trường học … má đi trường đời…”
Cô Ut vỗ tay :
“ Hay …hay thiệt…nhưng hát bài đó không ai hiểu gì đâu tía ơi…”
Cô ca sĩ lắc đầu :
“ Bài đó con cũng chịu…”
Bác Ba Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi vỗ trán :
“ Nếu vậy cháu hát bài tân nhạc tặng thằng Dim- Mi vậy. Bài gì mà có câu :
“ Ngày mai con khôn lớn … bay đi khắp mọi miền
Cô Ut vỗ tay :
“ Bài này của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu , hay lắm :
Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa
Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực…”
Nhưng cô hát bài này cháu Jimmy không hiểu gì đâu …”
Cô ca sĩ gật đầu :
“ Thôi để em hát tặng cháu bài “Happy birthday to you…” …”
Bác Ba Phi cau mặt :
“ Nó là bài gì vậy “
Cô Ut nhanh nhảu :
“ Bài hát mừng sinh nhật đó tía. Bài này phổ biến trên toàn thế giới ai cũng biết đó tía…”
“ Không hát được bằng tiếng Việt hả ?”
“ Không không … đâu đâu người ta cũng hát bằng tiếng Anh hết…”
Nói rồi cô Ut cùng cô ca sĩ Cẩm Chướng cất giọng đồng ca :
“ Happy birthday to you….Happy birthday to you…”
Bác Ba Phi xua xua tay :
“ Thôi thôi …thôi để đến tối hát cho thằng Dim- mi nó nghe. Tao có biết tiếng tây tiếng u gì đâu ?”
Cả hai cô bật cười làm bác Ba Phi tức mình bỏ về phòng . Mặc dầu hơi máy lạnh mát rượi cả người bác vẫn thấy nóng rừng rực. Còn mấy tiếng nữa tới sinh nhật cháu ngoại mà chẳng có gì làm quà , ngay cả chúc nó đôi lời cũng chẳng được. Mà thực ra nó quá đầy đủ rồi, thiếu gì nữa đâu mà làm quà ? Ngay cả trò chuyện cũng chẳng được, ông cháu ngôn ngữ bất đồng chẳng có lúc nào hỏi han nó một câu. Rồi với cả thằng rể Mỹ nữa, nó đi làm suốt ngày, tối về lại chui tọt vào phòng riêng, có khi nào rảnh rang trò chuyện với bố vợ lấy dăm ba câu ? Rõ là ruột thịt trong nhà mà xa cách còn hơn cả hàng xóm ở Việt Nam.
Khi còn ở nhà, bác không hình dung ra tình cảnh gia đình lại diễn ra thế này. Bác hiểu chẳng ai muốn vậy, chẳng qua cuộc sống Mỹ đưa đẩy, gây ngăn cách vậy thôi. Bác hiểu con gái vẫn thương bác như khi còn ở Việt Nam, nhưng sang đây tình cha con dẫu sâu nặng nhưng mang khuôn mặt khác. Sự khác đó bác chỉ cảm thấy mà không nói được nó ra làm sao ?
Buổi chiều, bác Ba Phi đang nằm lơ mơ cô Ut đập cửa phòng mang vào bộ comlê cravát ủi cứng. Bác hoảng hồn :
“ Í không …cả đời tía có mặc cái đồ quỷ này đâu. May làm gì tốn tiền ?”
Cố Ut ấn bộ đồ vào tay bác :
“ Tía khỏi lo tốn tiền. Bộ này anh Tommy mới mua, con thấy rất vừa với tía đó. Tối nay sinh nhật cháu Jimmy, khách khứa tới đông, tía là ngoại nó nhất định phải ăn mặc cho lịch sự, trịnh trọng…”
Bác Ba Phi không từ chối được , đành loay hoay mặc thử hết quần tới áo, đến chiếc cravát bác chịu đành phải gọi cô Ut vào giúp. Sau khi bác mặc xong, cô Ut lôi bác sềnh sệch tới đứng trước gương :
“ Này tía nhìn coi…nom đĩnh đạc, lịch sự còn hơn cả ông Chủ tịch huyện ở nhà ấy chớ…”
Bác Ba Phi nhìn mình trong gương, cứng đơ đơ như tượng gỗ, cứ muốn cởi phăng bộ đồ tây ra mà cô Út không chịu.
Tối đó phòng khách nhà cô Ut giăng đèn, kết hoa sáng loà. Chiếc bánh sinh nhật cao 4-5 tầng để trên bàn. Khách khứa chật nhà. Mọi người đều ăn mặc chải chuốt, sang trọng và lịch sự, đều vui tươi hớn hở và đều nhiệt liệt chào mừng bác Ba Phi sang thăm Mỹ. Tuy nhiên sau vài câu xã giao, mọi người xoay sang trò chuyện về những điều chẳng dính dáng gì tới bác Ba Phi .
Nào “hồi ấy ông đại tá A. chỉ huy mặt trận đường 9 Nam Lào, ông đại tá B. tỉnh trưởng một tỉnh trên Tây Nguyên…”. Nào“ hồi ấy bà C có tới 3 cái nhà cho thuê ở đường Tự do Sàigòn, ông D làm cho nhà thầu RMK tiền vô như nước…”. Hết chuyện “ngày xưa” tới chuyện “ngày nay”, xoay quanh đề tài tham nhũng và sự bao che dung túng của nhà cầm quyền trong nước.
Khách khứa trò chuyện say sưa dường như quên béng sự có mặt của bác Ba Phi. Sau cùng chàng rể Tommy nói gì đó với vợ, cô Ut gật gật đứng lên thắp nến bánh sinh nhật . Cô ca sĩ Cẩm Chướng cất tiếng hát và mọi người hoà theo :
” Happy birthday to you…”
Thằng Jimmy bò ngoài người, phồng miệng thổi tắt bốn cây nến trong tiếng vỗ tay râm ran. Tiếng sâm banh nổ lốp đốp. Cô Ut đi tới ấn vào tay bác Ba Phi ly rượu :
“ Tía đi cụng ly với mọi người cho vui đi tía…”
Bác Ba Phi đành nghe theo lời con gái lần lượt đi cụng ly với khách khứa, miệng cứ “thánh kêu…thánh kêu…” liên tục.
Mãi hơn 11 giờ đêm, cô Ut mới tiễn người khách cuối cùng ra cửa. Quay vào phòng ăn ngổn ngang ly tách uống rượu uống trà, bánh sinh nhật, kẹo các loại vương vãi khắp nơi, cô Ut ngáp dài :
“ Thôi đi ngủ đã tía…cứ để nguyên phòng vầy sáng mai con dọn…”
Bác Ba Phi về phòng tưởng đặt mình xuống ngáy kho kho mà nào có được. Nhìn mình trong gương súng sính trong bộ đồ tây bác thấy sao dại dột vậy ? Từ xưa người ta chỉ hình dung, mến mộ bác Ba Phi ở bộ đồ nhà quê, áo ta, tay dài , bốn túi, quần lá toạ, đầu chít khăn cùng lắm khoác bên ngoài chiếc áo the thâm mà cũng chỉ vào dịp lễ tết. Đằng này diện comlê, thắt cavát nên mọi người dửng dưng , chẳng coi bác ra gì , chuyện riêng với nhau là đúng rồi. Còn nhớ hôm ở nhà, bác vừa ra cửa, bước lên taxi ra phi trường bà con lối xóm đứng chờ coi đã vỗ tay rần rần :
“ Í mèn ôi, bác Ba Phi thành Việt kiều rồi tụi bay ơi …”
“ Oách hơn cả Việt kiều ấy chớ…Bác Ba Phi đi kỳ này phải trổ hết tài nói dóc cho Mỹ nó biết tay nghen!”
Lúc đó thằng Đậu trợn mắt bênh nội nó :
“ Nói dóc hồi nào ? Nội tôi xưa nay toàn nói thiệt chớ nói dóc hồi nào ?”
Bà con cười ầm ầm :
“ Nội mày không có cái món đặc sản “nói dóc” thì sao thành “thương hiệu” bác Ba Phi cả xứ ai cũng biết ?”
Buồn vậy đấy thương hiệu “bác Ba Phi” cả xứ ai cũng biết vậy mà cái đám sinh nhật tối nay xem ra chẳng ai biết nó là cái mẹ gì ? Lỗi tại mình, bác cứ lầm bầm tự trách chứ đâu ngờ tối nay dẫu bác có mặc quần vải, áo cánh đi chăng nữa thì mọi người cũng chỉ vỗ tay hoan hô một lượt mà thôi. Thời nay ai mà còn muốn nghe nói dóc kiểu “quết bánh phồng thứ nếp dẻo của đất U Minh. Do bổ mạnh tay, bột nếp văng lên xà nhà. Con chó mực thấy vậy liền nhảy lên táp miếng bột. Tức thì cái miệng của nó bị dính trong miếng bột ấy, toàn thân nó treo lên xà nhà như cá mắc câu…”.
Cứ bằng vào những chuyện mọi người nói tối nay, bác Ba Phi nhận thấy chỉ xoay quanh phần nhiều là chuyện “hồi ấy” và chuyện “ chửi cộng sản” bây giờ. Bởi vậy dẫu có muốn bác cũng chẳng chen vào được nửa lời để mà thực hiện sứ mệnh bà con trao từ nhà :” trổ hết tài nói dóc cho Mỹ nó biết tay…”.
Mèo mà thôi bắt chuột đâu còn gọi là mèo, bác ba Phi mà không được nói dóc thì đâu còn là bác Ba Phi, gọi là bác Ba Gà Mổ hoặc Ba Thóc Lép cho rồi. Bác Ba Phi chẳng chợp được mắt, cả đêm cứ nghĩ ngợi lẩn mẩn vậy, càng nghĩ lại càng thấy rầu thúi ruột, sau cùng bác ngồi bật dậy, không ngủ được, nằm hoài mắt cứ chong chong nhìn đình màn vầy chắc chết quá.
Bác chợt thấy nhớ nhà thắt cả ruột. Ở nhà, mỗi lúc buồn vầy, bác quát con vợ thằng Đậu chạy ra chợ mua mớ lòng heo, bát tiết canh, hái nắm rau quế mọc góc vườn, ới ông bạn già hàng xóm sang ngồi lai rai tới bến, ít cũng hết ba xị đế. Thế rồi rượu vào lời ra, tha hồ oang oang thét lác chuyện trên trời dưới biển, chuyện trong nhà ngoài xóm tuôn ra ông ổng làm trôi sạch cả bao nhiêu buồn bực . Những lúc đó tha hồ cười hô hố, kéo quần lên gãi sồn sột, rít điếu cày , nhả khói mù trời. Chẳng bù cho ở đây, cuộc sống bên Mỹ này, biết bao nhiêu điều thắt buộc. Nào tía không được mặc pyjama đi ra phòng khách, bộ đó tía chỉ mặc trong phòng ngủ . Nào tía không được “ợ “ lên thành tiếng trước mặt mọi người trong bữa ăn, vậy bất lịch sự . Nào khách tới tía phải cười lên đừng làm mặt lầm lầm vậy. Nào tía không được hỏi tuổi phụ nữ, không được hỏi lương người ta tháng bao nhiêu…hỏi vậy kỳ lắm. Chèn đéc ôi, biết bao nhiêu thắt buộc khiến bác Ba Phi cứ loanh quanh hết trong buồng lại xuống bếp rồi sang phòng ăn; lắm lúc chỉ muốn chạy ra ngoài vườn, đào một cái hố thật sâu mà hét xuống đó hoặc ngửa cổ lên trời mà kêu to lên :” Vợ chồng thằng Đậu đâu ? Nội nè…”
( còn nữa )