Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

YÊU THỜI ...ĐỒ ĐỂU (KỲ 26)


                                                                 (tiếp theo)


Gã thư ký từ nãy cắm mặt xuống chồng giấy tờ, vội vã ngẩng lên :
“ Báo cáo có liền…nhưng chuyện này…”
Nói rồi gã mở cửa nhìn hành lang vắng hoe quay vào thì thào :
“ Vụ này chú Hai từ từ…con dàn xếp xong rồi hẵng ký…”
Ong Chủ tịch tươi mặt, vui vẻ :
“ Được được, mày cứ làm tới, có điều nghe ngóng thiệt chắc ăn nghe chưa ?”
 Niềm vui của ông Chủ tịch chẳng được mấy chốc, tối hôm đó đang nhấm nháp ly rượu tây, mải nghĩ ký cái dự án “ Quy hoạch trồng rừng phòng hộ”  được bao nhiêu, chợt vang tiếng điện thoại. Vẫn cười cợt, hắn hỏi ông có tin gì chuyện ông đang bị rắc rối chưa ? Ong điên máu, quát to :
“ Mày là thằng nào, có chuyện gì nói mẹ nó ra, úp úp mở mở tao cho công an còng giờ …”
Bên kia có tiếng cười sằng sặc làm ông Chủ tịch chột dạ, nó phải nắm được bằng cớ gì mới nhơn nhơn vậy, xin xỏ nhờ vả đâu dám hỗn láo thế. Bởi vậy ông không dám cúp máy, cắn răng đợi thằng đó cắt cơn cười.
“ Vậy đồng chí Chủ tịch nhớ lại chưa ? Đồng chí có mấy văn bằng ?”
“ Tao có hai cái lận, một cái đại học chính trị, một cái đại học kinh tế, học hành đoàng hoàng mày đừng tưởng bở bằng rởm…”
“ Sót một cái rồi, đồng chí có tới 3 cái kìa, hai đại học và một tốt nghiệp phổ thông…”
“ Thì tất nhiên phải có bằng tốt nghiệp phổ thông mới được thi vào đại học chớ…”
“ Đó đó…rắc rối chỗ này, bằng phổ thông của đồng chí Chủ tịch là bằng rởm !”
Ong Chủ tịch nổi cáu :  :
“ Nói láo, mày nói láo…”
“ Ong Chủ tịch không tin ? Tôi có trong tay đây, đồng chí học bổ túc văn hoá ở Bạc Liêu nhưng lại thi ở…Ban Mê Thuột…hề hề đúng là “chạy” bằng rồi…Tấm bằng rởm này lọt tới Ban nội chính  tỉnh uỷ đồng chí  ăn nói sao đây ?”
Ong Chủ tịch lạnh toát người, chuyện rất vớ vẩn , trong bao nhiêu năm xông pha đánh Mỹ diệt nguỵ, có bao giờ ông nghĩ cái bằng trung học phổ thông, tức tú tài hồi đó lại quan trọng vậy, ấy thế mà  bỗng thành quả mìn nổ chậm có thể phá tan sự nghiệp . Ong khàn giọng :
“ Mày đòi bao nhiêu ?”
“ Hai chục ngàn chẵn…”
“ Hai chục ngàn gì ?”
Bên kia lại cười cùng cục :
“ Hai chục ngàn đô la Mỹ ấy ông Chủ tịch ạ…”
Oi trời ôi, ông Chủ tịch cảm giác bị cắt cổ, rồi máu sở hữu nổi dậy, ông quát :
“ Thằng khốn nạn, một xu không trả, tao cho công an còng mày…”
Ong cúp máy đánh xoảng bao giận dữ trút cả xuống đó. Cuộc chiến thầm lặng giữa ông và ông Mười Vỉa, Trưởng ban nội chính , em ruột ông Sáu, Bí thơ tỉnh uỷ sắp nổ ra dữ dội, nhất dịp Đại hội tới, nó mà vớ được chuyện  này khác nào có khẩu AK gí ngực ông, có chạy ra Ban tổ chức trung ương xin cống nạp vài trăm tỉ cũng khó thoát. Ong vội vã bấm di động gọi thư ký :
“ Mày tới ngay nhà tao… cái gì…bịnh hả…sáng mai không được …mày có què giò  cũng phải lết  đến  ngay lập tức…”
Ong nằm bật ngửa, nghĩ nát óc về cái hố ông vừa rơi xuống. Hai chục ngàn đô la tức 400 triệu, trời ơi quân hút máu người, xưa nay ông chỉ quen thu vào chứ chưa quăng ra bao giờ, ngay cả lo lót, quà cáp cấp trên ông cũng rút ngân sách, mỡ nó rán nó, vậy mà trời ơi, ông sẽ phải cống nộp thằng cha căng chú kiết những bốn trăm triệu và liệu có yên thân ?
Gã thư ký tới ngay với bộ mặt Chúa cứu thế vác thập giá. Ong Chủ tịch cau mày :
“ Mày làm sao bộ dạng như thằng chết trôi thế kia ?”
“ Chú ơi, chết đến cổ rồi, chiều nay đang thảo quyết định cho chú bỗng  sa sẩm , tối tăm mặt mày không khéo phải đi viện ..”
“ Đang nước sôi lửa bỏng , mày bịnh chết tao. Thôi được, cố lên, xong việc này tao cho đi viện.”
Gã thư ký kinh ngạc :
“ Chuyện gì chú ? Thanh tra trung ương sắp vào à ?”
“ Không không, chuyện đó nhằm nhò gì, cứ mỗi thằng cái bì thư là xong hết. Tao hỏi mày còn nhớ cái bằng tốt nghiệp phổ thông ngày trước mày chạy cho tao không ?”
“ Có chớ ? Hồi đó bản chính nộp Trường đại học kinh tế TP Hồ Chí Minh , còn bản sao nộp Trường Nguyễn Ai Quốc rồi…”
Ong Chủ tịch chợt nổi cáu :
“ Cái bằng ấy mày lấy ở đâu ?”
“ Con lấy mãi trên Ba Mê Thuột lận. Mà có chuyện gì vậy chú ?”
Ong Chủ tịch thở hắt ra :
“ Vậy thằng đó nói đúng rồi. Sao hồi ấy mày không lấy ngay ở tỉnh nhà mà phải lên tận trên đó ?”
“ Lấy sao được, cả cái Sở giáo dục này ai chả biết chú Hai có đi học ngày nào mà đòi thi tốt nghiệp, đành  phải chạy lên mấy thằng Thượng tù mù mới dễ lấy chớ”
“ Sao hồi đó mày bảo tuyệt đối an toàn ?”
“ Thì bao năm nay có thằng nào ở trển kiện cáo gì đâu ?”
“ Vậy mà có đấy,  không phải Ban Mê Thuột mà ngay Sàigòn mới chết …..”
Rồi ông kể lại câu chuyện gã dấu mặt gọi điện. Gã thư ký ngẫm nghĩ hồi lâu rồi la lên :
“ Vậy đúng hắn nằm trong Trường đại học kinh tế rồi…”
“ Sao mày biết ?”
“ Thì bây giờ tụi nó phát minh ra mánh đi moi bằng rởm của  quan chức để tống tiền …”
Ong Chủ tịch tái mặt :
“ Vậy đúng tụi này chơi tao rồi…”
“ Mình báo chú Ba Giám đốc công an đi chú …”
Ong Chủ tịch xua tay :
“ Ay chớ, mình bắt nó vỡ chuyện xài bằng rởm, nó chết  tao cũng  kỷ luật …”
“ Đúng vậy, cái bằng này mà rơi vào tay ông Mười Vỉa, Trưởng ban nội chính  thì rầy rà to…”
Ong Chủ tịch lạnh toát cả người :
“ Vậy sao ? Giờ mày bảo tao nên thế nào ? Đại hội Đảng bộ tới nơi rồi, không giải quyết cho êm thì cả mày cũng…chết…”
Gã thư ký nhăn mặt, có vẻ suy nghĩ rất lao lung. Ong Chủ tịch rất muốn biết trong đầu gã đang nghĩ gì nhưng chuông điện thoại lại réo ầm ĩ. Ong vội vã :
“ Lại thằng đó, mày thay mặt tao giải quyết vụ này nghen…”
Ong cầm máy lên :” A lô…”, hoá ra không phải “nó” mà bà phu nhân gọi về :
“ Ong đấy hả ? Ong khoẻ không ? Ong nhớ phải uống thuốc cho đều nha. Buổi sáng bảo con Gái nó nấu cho bát cháo bồ câu ăn cho có sức, buổi trưa kêu mấy đứa văn phòng đun cách thuỷ đường phèn với yến sào…”
Ong sa sầm mặt, cắt ngang :
“ Có chuyện gì nói luôn đi…ở nhà tự khắc tôi lo…”
Bà phu nhân còn dặn dò thêm vài ba điều nữa mới chịu nói :
“ Ong ơi tôi phải đưa con Kim Anh đi nghỉ mát ít ngày cho nó phục hồi sức khoẻ, mấy hôm nay nó yếu lắm…”
“ Bà định đưa nó đi đâu ?”
“ Vũng Tàu  được không ?”
“ Đi đâu tuỳ bà nhưng cấm không được gây phiền nhiễu, rắc rối ...”
Bà phu nhân rối rít cam kết và líu lo chập nữa mới chịu cúp máy. Ong Chủ tịch thở dài quay sang gã thư ký:
“ Sáng mai mày bố trí xe cho bà ấy đưa con Kim Anh đi Vũng Tàu …Vợ với con, tối ngày rong chơi chẳng chia sẻ được cái con mẹ gì…”
“ Vậy rồi cái việc kia chú tính sao ?”
“ Mày coi kỹ, nếu nó moi được đúng cái bằng ấy thì đành phải mua lại chứ còn tính sao…”
“ Vậy chú có chịu cái giá đó không ?”
Ong Chủ tịch bất chợt nhìn gã thư ký như thể chính gã là người bán vậy. Hay là chính thằng này bầy trò tống tiền ? Rất có thể lắm ? Trong giới quan chức bây giờ, chuyện gì chẳng xảy ra. Bản tính đa nghi bất chợt làm ông Chủ tịch nhìn chằm chằm vào gã . Chỉ một thoáng bối rối thôi là gã tiêu đời, ông Chủ tịch xuống tay hạ độc thủ thì chỉ còn có nước đi…cạo mủ cao su. Tuy nhiên, mặt  gã vẫn tỉnh queo, lạnh băng  làm ông Chủ tịch cũng thua, chịu, không biết gã nghĩ ngợi gì.
Chuông điện thoại lại réo ầm ĩ. Ong Chủ tịch xanh mặt :” Nó đấy…”, rồi nói vào máy:
“ Lại mày hả ?”
Đầu dây có tiếng cười cùng cục :
“ Chắc ông Chủ tịch chờ điện thoại của tôi ?  Sao, dứt điểm được chưa ?”
“ Tao không muốn nói chuyện này qua điện thoại, từ nay mày liên lạc với thằng này, nó đại diện tao…”
Ong đưa máy cho gã thư ký. Gã liến thoắng một hồi rồi quay sang ông Chủ tịch :
“ Nó hẹn gặp Sàigòn…đưa trước 5 ngàn nó sẽ cho mình một bản phô tô…”
“ Vậy nó phô tô làm nhiều bản rồi lại tống tiền nữa thì…chết tao ?”
“ Không có chuyện đó đâu…tụi nó là dân làm ăn chuyên nghiệp mà chú .”
“ Ý  kiến mày sao ?”
Gã thư ký ngập ngừng :
“ Tuỳ chú thôi…thằng này kiếm được bằng của chú trong hồ sơ  ở trường đại học thật đấy…”
“ Nó có bớt không ?”
“ Nó nói dứt khoát không ? Nó bảo cái ghế Chủ tịch của chú còn gấp trăm lần giá đó…”
Ong Chủ tịch thở hắt ra :
“ Thôi được, mai tao quyết định…”
Ong Chủ tịch thức trắng đêm. Quyết định chuyện này còn khó hơn cả xét duyệt quy hoạch xây dựng đô thị. Nhưng việc kia còn có nguyên dàn tham mưu Sở , Ban, Ngành…việc này mỗi mình ông, ngay cả vợ con cũng chẳng hỏi han, chia sẻ được gì. Nằm chán ngủ chả được ông lại ra bàn ngồi. Ngồi mãi mắt vẫn chong chong, ông mở cửa bước ra vườn.
 Mảnh trăng lưỡi liềm không còn gợi cho ông biểu trưng của Đảng nữa mà như  thanh sắt cong nóng đỏ, cháy rát trong đầu ông. Không hẳn  ông tiếc 20 ngàn đô la, nhưng cái việc mua “bằng cớ " này mới quá. Từ chiến khu về, ông đã được quán triệt tinh thần cảnh giác “ viên đạn bọc đường” cũng nguy hiểm không thua gì đạn Mỹ. Nhưng rồi những điếu thuốc có cán thay dần thuốc rê, giày xi đen thay dép râu, rượu ngoại thay rượu đế, xế hộp thay xe đạp…cuộc sống cứ thay đổi từ từ cho tới không thể  quay ngược  sống như  “ở rừng” được nữa. Thuốc rê đắng nghét làm sao hút ? Dép râu cứng quèo sao xỏ vô chân ?  Bởi vậy sao “ thực hành  cần kiệm liêm chính chí công vô tư” như lời Bác dậy được ? Rồi sang thời kinh tế thị trường ngồi ghế Giám đốc Sở, chẳng cần tham ô, móc ngoặc, cứ an toạ đó, ngày lễ ngày tết, ngày giỗ ông  thân sinh, cụ cố nội ngoại…thiên hạ cứ ùn ùn mang đồ tới chưa nói tới các khoản “lót tay”  này nọ. Rồi khi mở “ khu chế xuất”, trải thảm mời các nhà đầu tư vào tỉnh, leo lên được cái ghế Chủ tịch tỉnh thì khỏi nói, bổng lộc leo theo cấp số nhân. Khi ông cất nhà, thằng chở tới xi măng, gạch ngói, thằng  chở tới bồn tắm, bàn cầu…toàn hạng Mỹ xịn, tranh nhau xin được tham gia xây nhà “tình nghĩa “cho anh Hai Chủ tịch. Bà phu nhân mua đất rừng của dân theo giá bèo nơi khỉ ho cò gáy , lập tức Sở giao thông công chánh cho làm đường tới tận nơi, đất của bà ở đâu đường nhựa chạy theo tới đó , rồi quy hoạch khu công nghiệp, quy hoạch thị trấn đẩy giá đất lên chóng mặt, bà phu nhân cứ ung dung mua tiền ngàn bán tiền triệu , đút tiền vào két , cóc sợ thằng nào, thu nhập hợp pháp mà. “ Đầu vào” của vợ chồng ông Chủ tịch ngày càng tinh vi, công nghệ “móc túi Nhà nước “ ngày càng cao, tới khi tiền “ăn chia” các dự án rót vào tài khoản bí mật thì ngay đến vợ ông Chủ tịch cũng không hay biết.

                                  (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét