Bà sồn sồn đi rồi, bác Ba Phi cảm thấy bơ vơ. Xung quanh toàn tây trắng, tây đen, tây vàng ríu rít chuyện gì chẳng biết. Bác giỏng tai nghe có ai nói tiếng Việt tới làm quen mà chẳng ma nào. Miệng chợt nhạt thếch. Í mèn ôi, tính ra quá nửa ngày chưa chút khói vô miệng . Chẳng bù ở nhà, cứ hết điếu này điếu khác, mỗi ngày chưa đốt hai gói chưa đã. Ngồi mãi chịu không thấu, bác xách túi lò mò theo hành lang rộng . Chợt ông to béo ăn mặc theo kiểu công nhân xe lửa, tay đẩy thùng rác . Bác Ba Phi lại gần :
" Hút thuốc...hút thuốc được không ?"
Ông to béo trợn mắt, xổ ra tràng tiếng tây tiếng u ù cả tai. Tức mình bác rút ngay điếu thuốc gắn vào mồm, ra vẻ thở ra khói, miệng rối rít : "Ô kê...thuốc lá...thuốc lá...ô kê ?"
Ông to béo hiểu ra, bật cười xổ ra tràng tiếng tàu vẫy bác đi theo . Ngoắt ngoéo mấy lối rẽ, tới căn buồng nhỏ, che kín mít, bên ngoài vẽ điếu thuốc khói loằn ngoằn. Bác Ba Phi mừng rỡ, đúng rồi, đúng chỗ hút thuốc đây , bác rối rít " ô kê...ô kê " với ông to béo rồi đẩy cửa vào. Mát rượi cả người, quái lạ, năm sáu người ngồi trên dãy ghế bọc nỉ, anh nào anh nấy phì phèo mà cấm thấy tí khói nào, cấm ngửi thấy mùi . Sao lạ vậy cà ? Mặc kệ, mồi thuốc cái đã. Bác rít lấy rít để cho khói chui tận đáy phổi. Còn chưa kịp phê, cô gái mặc váy ngắn tới đưa ra tờ bìa cứng xí la xí lô gì đó. Hiểu rồi, giống phòng cách ly sân bay Sàigòn, muốn ngồi đây phải gọi một món đồ uống . Rồi chẳng cần ngó tờ menu, mà có ngó cũng chẳng hiểu gì, bác dõng dạc lên tiếng :
" càphê...ô kê...càphê..."
Cô bán hàng xì xồ một thôi một hồi bác cứ "ô kê...ô kê..." rối rít. Lát sau cô mang tới ly càphê mà mới ngửi, bác Ba Phi đã tỉnh cả người vì nó xộc lên mùi rượu thơm lựng. Ái chà chà...nó pha cả rượu đây...mà sao nó biết mình khoái rượu nhỉ ? Tài thiệt, bán hàng vậy mới siêu , rõ cả gan ruột Thượng Đế. Bác Ba Phi phì phèo thuốc, nhấm nháp ly càphê pha rượu ngất ngưởng trong phòng máy lạnh tưởng lên Niết Bàn cũng chỉ sướng tới đó.
Cạn ly càphê, đốt liền ba điếu thuốc, bác Ba Phi lâng lâng, chân nọ đá chân kia, liêu xiêu bước khỏi phòng. Bác vừa chạm tay vào cánh cửa, cô bán hàng xinh đẹp đã xuất hiện , miệng lại líu lo. Bác Ba Phi giật thót . À phải , suýt quên trả tiền. Nhưng bao nhiêu ? Cô ta lại ríu rít , hai ngón tay ra hiệu lia lịa. Bác Ba Phi tức mình rút ngay cả xấp tiền, xoè ra từng tờ cho cô ta chọn. Cô gái cười cười rút ngay một tờ rồi "thank you...thank you " rối rít. Bác Ba Phi choáng váng cả người. Í mèn ôi, nó vừa lấy của bác tờ 10 đô la...10 đôla một ly cà phê có pha tý rượu. Mẹ kiếp, đúng tư bản bóc lột.
Bác Ba Phi vừa đi vừa chửi làu bàu. Í da…10 đô la đổi ra tiền ta 200 ngàn lận. Ở nhà chỉ 8 ngàn mua được cả lít nhậu quắc cần câu. 200 ngàn mua được cả can 20 lít lận. Hèn chi mấy cha cựu chiến binh trong xóm cứ ngồi lại là chửi tư bản bóc lột. Có đi ra ngoài mới thấy nó bóc lột tới xương tuỷ thiệt. Thôi từ nay cho tới khi gặp cô Ut nhất thiết không ăn uống gì cho nó hết cơ hội bóc lột.
Bác Ba Phi lếch thếch đi qua bồn nước ở đó một cô gái đang ghé miệng vào vòi uống. Bác để ý thấy cổ uống xong bỏ đi luôn chẳng ai thu tiền, chẳng ai bán vé. Bác thấy lạ, đứng lại chờ coi. Một bà to béo đi qua ghé miệng uống cũng không trả tiền. Thôi đúng rồi, nước miễn phí , mà không phải, tiền nước chắc tính cả vào tiền vé máy bay như bà sồn sồn nói, chứ tư bản cho không ai cái gì ?
Nghĩ vậy bác Ba Phi mạnh dạn đi tới ghé miệng vào vòi nước. Lạ thay, bác cứ chờ, chờ hoài, chẳng thấy nhểu ra giọt nào. Quái lạ, sao người ta ghé miệng vô là nước chảy ra còn bác ghé hoài không thấy ? Hay bác chưa mở khoá nước ? Mà khoá đâu mà mở ? Tìm khắp chẳng thấy cái nào. Còn đang loay hoay, may có ông ghé tới thò tay nhấn cái nút, quả nhiên nước phun thẳng vào miệng.
Bác Ba Phi cười hể hả. Thì ra phải nhấn cái nút.Hoá ra không giống vặn cái khóa ở nhà, ở đây chỉ nhấn cái nút . Đã đành nhấn nút “sướng” hơn vặn khoá , nhưng hơn nhau có đáng là bao mà phải nhọc lòng cải tiến vậy ?
Cứ như ở nhà, có cái rôbinê từ ngày xửa ngày xưa Pháp mang vô đã là…văn minh lắm rồi. Coi như vĩnh viễn chỉ xài cái đó. Đời ông, đời cha, đời con vẫn chỉ một kiểu vậy. Chẳng ai nghĩ tới việc thay đổi, cải tiến. Mà thay đổi làm gì ? So với kéo nước ở dưới giếng lên, mở robinê vậy quá sướng rồi, cần gì phải làm sao cho…sướng hơn nữa. Bây giờ ra nước ngoài mới thấy tây nó chịu tìm tòi thay đổi ghê thiệt. Từ cái vòi rôbinê dụng công chế ra cái nút nhấn chẳng qua cũng để sướng cái tay chứ có gì đâu..
Bác Ba Phi cứ nghĩ lan man , bất đồ đi nhầm vào buồng vệ sinh nữ . Vừa bước vào, bên trong bà già nhào ra hốt hoảng, la lối om sòm. Sau nhìn mặt bác cứ ngây đơ, bà già hiểu bác chẳng biết gì, vội dắt tay sang khu nam giới, vừa đi miệng vừa eo éo như kéo thợ cắt tóc bác có hiểu gì đâu.
Sau cùng bác Ba Phi cũng nhận ra mình đang trong nhà vệ sinh. I mèn ôi, làm sao biết đó là nơi đi tiêu đi tiểu khi nó sáng choang, bóng lộn, mát mẻ còn hơn cả phòng khách Ủy ban xã. Chỉ khi mấy ông lại gần chỗ có nước chảy bác mới vỡ lẽ đó là bồn đi tiểu.
Bác rụt rè lại gần, í chết mẹ, chưa kịp mở khuy quần đã thấy có tiếng sì sì rồi một dòng nước cuồn cuộn trong bồn tiểu ngay nơi bác đứng. Bác nhìn quanh, tài thiệt, nó nấp đâu sao biết bác sắp đi tiểu mà mở nước ? Tiểu xong, bác vừa quay đi nước đã tắt phụt. Sao tài vậy nhỉ ? Không lẽ ma xó ? Phải tìm hiểu coi sao. Nghĩ vậy, bác Ba Phi quay lại giả vờ đi tiểu, lập tức tiếng nước lại xì xì, dòng nước lại chảy ra. Bác vừa bỏ đi, nước ngưng chảy liền. A…hiểu rồi. Nó tiết kiệm nước đây. Khi nào có người tới tiểu mới tự mở. Còn không. tự đóng. Khoa học đến thế là hết cỡ thợ mộc.
Phát hiện ra bí mật trong cái chậu tiểu làm bác Ba Phi khoái chí . Bác nảy ra ý định “khám phá” thứ khác. Tiểu xong, bác theo một ông ra bồn rửa tay, bắt chước ổng giơ tay ra cái vòi cho nó tự chảy rồi rụt lại cho nó tắt. Hay thiệt. Nhà mình sắm được cái vòi tự động này cả xóm kéo tới coi. Rồi đến cái hong tay mới thiệt tài tình. Tay mình ướt vậy, giơ vô cái máy đó, nó reo o o, chỉ một lát khô queo. Mẹ cha thằng tư bản, đến lau tay cũng làm biếng , phải chế ra máy . Chuyện này mai mốt kể cho các cụ trong xóm thể nào cũng lắc đầu, bĩu mỏ :”Đi bộ cũng máy, đi tiểu cũng máy, đến lau tay cũng làm biếng, rõ quen cái thói lười lao động…”
Bác Ba Phi mải nghĩ cứ đi hoài tới lúc hoảng lên nhận ra mình đã quay lại chỗ xuống máy bay lúc sáng chứ chẳng phải quầy xếp hàng chờ lên máy bay đi Mỹ. Bác chợt nhớ tới cái bảng cô Ut dặn, vội lôi ra giơ lên trước mặt một người mặc đồng phục ra vẻ cảnh sát. Anh ta nhìn mấy chữ viết trên đó tới tấp xì xồ bác Ba Phi cứ ngẩn ra chẳng hay biết gì ? May có cô gái áng chừng Việt kiều đi qua nhắc bác Ba Phi :
“ Nó hỏi thẻ lên máy bay của bác đâu để nó chỉ dẫn cho…”
Bác Ba Phi vội rút túi đưa ra cả mớ giấy tờ . Anh chàng kia mới liếc qua đã vội kéo tay bác Ba Phi lôi đi như ma đuổi. Hai người tới chỗ xếp hàng mọi người đã lên hết máy bay . Rõ hú vía, lần này bác Ba Phi lại là hành khách cuối cùng lên máy bay.
Khác chặng Sàigòn sang Hồng Kông có tiếp viên người Việt, chuyến bay Hồng Kông sang Los Angeles toàn tiếp viên nước ngoài, bác Ba Phi lại ngồi giữa hai ông tây to béo nên cứ như lạc sang …hành tinh khác. Thôi mặc kệ, cứ ngồi máy bay nó đưa đi 17 tiếng liền, khắc đi khắc đến, mãi rồi cũng phải tới, ai làm gì mặc kệ, nhắm mắt đánh giấc là xong. Nghĩ vậy bác Ba Phi lấy cái mền trùm lên đầu ngủ ngon lành. Tiếng rì rì máy bay chẳng khác tiếng ru lại càng nhanh đưa bác vào giấc ngủ . Mặc kệ xung quanh, người lúi húi gõ laptop, người đeo tai nghe coi phim, nghe nhạc, người soi đèn đọc sách, người thì thào trò chuyện …Vô lo vô nghĩ như bác Ba Phi vậy mà sướng, cứ đánh giấc tít cung thang.
Khổ nỗi bác ngáy to quá làm ông tây ngồi bên nhăn mặt, xì xồ với ông bạn gần đó rồi đổi chỗ . Tưởng cái ông tình nguyện ngồi cạnh bác Ba Phi đã quen tiếng ngáy to hoá không phải, ông ta lấy hai cục gì đó nhét lỗ tai và lấy sách ra đọc. Trong lúc mê mệt ngủ, bác Ba Phi đâu có biết ất giáp gì, cứ ra sức kéo bễ bất chấp nỗi khổ người xung quanh. Mãi tới khi cô tiếp viên đánh thức dậy mời ăn, bác mở choàng mắt, mấy ông khách ngồi bên mới thở phào , vỗ vào tay nhau tỏ ý vui mừng thoát được tiếng ngáy chắc phải vài trăm decibells
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét