Cô Út cười rũ :
“ Sao tía gọi người ta là “anh Mẽo” ?”
Bác Ba Phi giảng giải :
“ Thì tao nói theo lối cà giỡn . Tỷ như mình vẫn gọi nhau bằng dân Mít thôi …”
Cô Út thắc mắc :
“ Sao gọi người Việt bằng Mít ? Chữ Mít đâu ra ?”
Bác Ba Phi vỗ trán :
“ Tao nhớ hồi còn bé học tiếng Pháp có chữ “An- nam-mít” là người An Nam tức người Việt . Chắc vậy mới có chữ “Mít” chứ chẳng phải “mít, xoài” đâu. Còn dân đằng thượng nó gọi mình là “ma keo”…”
Cô Út ngạc nhiên :
“ Ma keo là cái gì hả tía ?”
“ Ma là “con chó”, keo là “người kinh” tức “con chó kinh” đó..”
“ í mèn ôi, sao họ ghét người kinh quá vậy ?”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Ăn hiếp người ta quá mà. Cũng như dân Campuchia gọi người Việt là “duôn” nữa kìa…”
“ Dân Khmer cũng ghét người mình lắm hả tía ?”
“ Thì cũng giống như từ ngày xưa ông cha ta đã ghét thằng Trung Quốc nên mới gọi nó bằng “chệt”, “khựa”, “tàu ô” …”
Cô Út chưa hết tò mò , hỏi gặng :
“ Con nghe người ta nói ngày xưa dân Liên xô cũng ghét người Việt Nam lắm ?”
Bác Ba Phi giải thích :
“ Thì tại người mình sang bển buôn bán dữ quá . Ai đời mua vét từ cái bàn ủi, nồi áp lực cho đến dây bếp điện, phích cắm…gì cũng buôn hết. Ngoài ra năm nào ông Phó Thủ tướng cũng vác rá đi các nước ngửa tay xin viện trợ nên nó khinh là phải. Tao nghe kể có một ông Việt Nam sang Ba Lan công tác. Một hôm ra công viên ngồi chơi, gặp một ông già bản xứ mới hỏi thăm gia đình ổng có mấy người. Khi biết người hỏi mình là người Việt Nam, ông già Ba Lan mới thủng thẳng :” Nhà tao có bốn miệng ăn, hai ông bà già, một con chó và một thằng Việt Nam …”
Cô Út kêu lên :
“ Í mèn ôi…Nhục..nhục quá…Vậy mà cứ nói tự hào làm người Việt Nam”
“ Thì xin xỏ mãi người ta cho riết rồi cũng phải sốt ruột chớ ?”
Cô Út lắc đầu nín lặng. Chiếc xe chạy qua phố Bolsa – trung tâm “Sàigòn nhỏ ” , bác Ba Phi ngó ra ngoài, reo lên :
“ Ô kìa…có cả cờ ông Thiệu nữa kìa.”
Bác chỉ tay vào lá cờ vàng ba sọc đỏ treo cạnh cờ Mỹ . Cô Út khoát tay :
“ Giờ người ta không kêu cờ ông Thiệu nữa . Kêu bằng cờ Việt Nam cộng hoà…”
“ Mấy chục năm nay tao mới thấy lại lá cờ này. Hoá ra bà con Việt kiều ở bên này vẫn còn xài .”
Cô Út bật cười :
“ Vậy tía tưởng người ta treo cờ đỏ sao vàng ? Ở đây treo cái đó ăn cà chua trứng thối liền, có khi cửa hàng cũng bị đốt luôn.”
Bác Ba Phi rụt cổ lại :
“ Dữ vậy ? Sao bảo Mỹ tự do , muốn làm gì làm ?”
Co Út cười giòn :
“ Đúng tự do muốn làm gì làm chỉ cấm ca ngợi cộng sản, ca ngợi bác Hồ thôi…”
“ Vậy cũng gọi tự do ?”
Cô Ut cười nhạt :
“ Thì cũng giống trong nước đó. Ai có tiền muốn mua gì mua, muốn đi đâu đi, muốn làm gì làm chỉ cấm không được động tới cái ghế của mấy ổng thôi. Còn ở bên này chửi cả Tổng thồng Mỹ cũng không sao, ở trong nước mà nói xấu ông Thủ tướng thôi cũng đủ tù rồi. Vậy đó, bên này tự do chỗ đó đó…”
Chàng Tommy đang lái chợt quay sang nói gì với vợ. Cô Ut gật đầu, bảo bác Ba Phi :
“ Anh hỏi tía có đói bụng không mình ghé tiệm phở ăn tạm rồi chiều về ăn cơm ?”
Bác Ba Phi vội vàng :
“ Thôi thôi, về nhà tao đang có việc cần…”
Cô Ut hiểu ý vội giục chồng chạy nhanh. Chiếc xe rẽ vào một phố vắng, toàn biệt thự một tầng, nằm giữa khu vườn um tùm cây hoa. Nhà vợ chồng cô Ut là một căn như vậy. Chiếc xe rẽ theo con đường dẫn thẳng tới cổng nhà. Cô Ut vừa xuống xe mở cửa cho bác Ba Phi, bác đã vội ré chân định chạy ra phía bụi cây. Tưởng bác tới đó đi tiểu, cô Ut hốt hoảng kéo tay bác lại :
“ Ay tía…chờ vào nhà có restroom … đàng hoàng…”
Bác Ba Phi giãy ra :
“ Kệ tao…tao đâu có tiểu đại gì đâu. Tao ra đó mồi điếu thuốc …nhịn lâu quá rồi…”
Cô Ut mỉm cười buông tay cho bác tự do. Bác Ba Phi chọn vạt cỏ sạch – mà xem ra chỗ nào cũng sạch, rút điếu thuốc, tay run run mồi lửa rồi rít hơi rõ dài. Í mèn ôi, chất nicôtin theo khói chạy vào từng phế nang trong từng buồng phổi làm bác “phê” quá, nằm bật ngửa trên cỏ, ngước nhìn bầu trời lồng lộng và trắng sáng. Bác say lờ đờ nhưng vẫn nhận ra hình như bầu trời ở đây thấp hơn bầu trời quê nhà. Bác chưa biết rằng giờ giấc hai nơi chênh lệch nhau tới 14 tiếng nên vẫn cứ tưởng giờ này ở nhà là buổi trưa con vợ thằng Đậu đang sắp mâm sắp chén cho chồng ăn cơm, các cụ trong xóm í ới gọi nhau gây độ nhậu và nắng trưa đã hầm hập dội xuống những mái tôn lụp xụp .
Cô Út đưa hết đồ đạc của bác Ba Phi vào phòng dành cho bác. Cô quay ra cổng đánh thức bác đang ngáy ò ò. Bác mở mắt nở nụ cười khoan khoái :
“ Mày cứ cho tía nằm đây. Mát rượi và êm lắm. Còn hơn nệm Kymđan nữa kìa …”
Cô Ut đành phải doạ :
“ Tía…dậy đi tía…vào nhà nằm ngủ chớ nằm đây cảnh sát phạt đó tía…”
Nghe nói tới chuyện phạt, bác Ba Phi vội vàng ngồi dậy, ngoan ngoãn theo chân con gái vào nhà. Í mèn ôi, căn buồng có đầy đủ nào ti vi, tủ lạnh, nào máy lạnh, máy sưởi, nào tủ áo nào bàn viết…tất cả đều sáng loáng, sang trọng không kém khách sạn 5 sao Sàigòn. Bác mở cửa phòng vệ sinh reo lên kinh ngạc :
“ í mèn ôi, cao cấp vầy nè ! Bồn tắm đây hả ? Ba người cùng nằm vào đây vẫn rộng chán…”
Cô Ut dặn :
“ Cái bồn tắm này có cả máy tạo sóng để massage đó tía. Tía cứ nằm vào đây, bật cái nút này là sóng nó xoa bóp cho tía…”
Bác Ba Phi la lên :
“ Tốn điện, tốn điện, khỏi cần, cứ cho chảy đầy bồn rồi nhảy vào kì cọ là sướng bằng tiên rồi. Còn gì đây ? Bình nước nóng, nước lạnh hả ? Rồi cả bồn rửa mặt, gương soi nữa kìa. Cả đời tía chẳng bao giờ tắm nước nóng hết. Cứ nước giếng đội ào ào, mát tỉnh người. Còn gì nữa đây ? Bàn cầu hả . Í mèn ôi, bàn cầu mà sáng choang như…ngọc vậy hả ? Chắc ba cái đồ này mắc tiền lắm phải không con ?”
Cô út bật cười :
“ Cũng vừa túi tiền thôi. Giờ tía nghỉ đi, chiều tụi con đưa tía đi nhà hàng…”
Bác Ba Phi giãy nảy :
“ í thôi thôi, cứ ở nhà ăn cơm rau dưa được rồi. Khỏi nhà hàng tốn tiền…”
Cô Ut cười lắc đầu, hướng dẫn bác Ba Phi tắt mở các thiết bị trong phòng rồi ra ngoài. Bác Ba Phi leo lên giường nệm trắng muốt. Í chết cha, mới đặt cái lưng xuống đã thấy người lâng lâng như bay . Tại cái nệm êm quá đây mà.Rồi hơi mát máy lạnh từ đâu đó cứ toả ra khắp phòng làm bác Ba Phi sướng tỉnh cả người, buông mình vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Bác thức dậy bàng hoàng không hiểu sao mình nằm trong phòng lạ hoắc. Xung quanh toàn đồ mạ kền, gương sáng quắc, chăn gối trắng bóc và thơm phức hoàn toàn khác căn buồng lợp lá, nền đất, nằm giường tre quê bác. À thôi phải rồi đây là nhà cô Út mãi tận nước Mỹ xa xôi cách hơn nửa vòng trái đất. Bác nhảy xuống thảm trải trên đất, xỏ chân vào đôi dép vải, loẹt xoẹt mở cửa . Thời tiết ở đây quả là tuyệt, trời trong vắt, mát rượi, hoàn toàn yên ắng không gợn một tiếng còi xe. Bác đi ra ngoài vườn lại gần cái bàn gỗ, ở đó thằng cháu ngoại Jimmy, con trai cô Út đang mở gói gì đó. Có tiếng chim ríu rít trên cành cây. Thằng Jimmy móc trong túi ra nắm hạt tung ra sân, lập tức chim thi nhau sà xuống mổ thoăn thoắt. Cảnh tượng thật thanh bình. Cô út giới thiệu :
" Cháu Jimmy cho chim ăn..."
Bác Ba Phi tò mò :
" Cho ăn vậy rồi mình có đánh bẫy không ?"
Cô Út cười cười :
" Bẫy làm gì tía, mình có ăn thịt nó đâu mà bẫy ?"
Bác Ba Phi kêu lên :
" Vậy thì cho nó ăn làm gì ? Các cụ ta có câu " thóc đâu mà đãi gà rừng à ?"
Cô Út lại cười :
" Mình cho nó ăn nó chảy nhót hót cho mình vui tai ?"
Bác ba Phi lắc đầu :
" Tao cũng lạ cho bọn bay. Chim trời, cá nước biết nó đi đâu về đâu mà nuôi nó ? Ở Sàigòn dân bợm nhậu vớ được đàn chim này thì phải biết , quăng hết lên chảo mỡ liền..."
Cô Út cười lắc đầu rôi dẫn bố đi thăm vườn. Í mèn ôi, sao rộng quá vậy. Toàn cây lớn mấy chục tuổi , bồn phun nước, tượng đôi trai gái khoả thân, quỳ xuống hôn nhau. Bác Ba Phi chỉ tay, cau mặt :
" Tượng gì đây ? Phải văn hoá đồi truỵ không ?"
Cô Út cười to :
" Không phải đâu tía...đây là phiên bản tượng "Mùa xuân vĩnh viễn " của điêu khắc gia Rodin đó tía. Có gì mà đồi truỵ ?"
" Không đồi truỵ cũng hở hang, hớ hênh... không nên đặt chềnh ềnh giữa vườn , con nít đi qua đi lại ảnh hưởng tới đầu óc nó..."
"Khỏi lo đi tía...con nít bên này được giáo dục giới tính từ nhỏ ..."
Bác Ba Phi có vẻ nghĩ ngợi :
" Sao không đặt tượng đức Thánh Trần hay Thánh Gióng cho con nít nó học sử nước nhà..."
Cô Út cười :
" Nếu dựng tượng trong vườn để học lịch sử thì trước tiên phải dựng tượng Mỹ đã tía ...cháu nó là công dân Mỹ mà..."
Bác Ba Phi chưng hửng . Bác nói dỗi :
" Mày nói vậy mà nghe được ? Cây có gốc, suối có nguồn chớ ? À thôi phải rồi, chồng mày là Mỹ nên lo cho con mày học sử Mỹ là phải rồi..."
Cô Út cười dàn hoà :
" Tía chưa hiểu bên này đâu. Đời con còn nói tiếng Việt đó, đến đời cháu Jimmy thì tụi nó toàn nói với nhau bằng tiếng Mỹ.Cuộc sống nó vậy đó tía..."
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét