Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

YÊU THỜI...ĐỒ ĐẺU ( KỲ 27 )



                                 (tiếp theo)


Cho tới lúc này mọi việc đều êm xuôi, mai kia Ban nội chính trung ương có yêu cầu “giải trình tài sản của bản thân và vợ con”, ông cũng cóc lo, mọi thứ đều đã hợp pháp hoá, đã cất giấu tối mật đến mười thằng thanh tra cũng chẳng mò ra, huống hồ tụi này “ hễ có phong bì là nó thanh kiu”. Riêng việc “xuất tiền ra mua chứng cớ” này làm bao giờ, chưa đúc rút kinh nghiệm, chưa nắm chắc “thế chủ động”, sa sẩy  chút là sự nghiệp đi tong, bởi thế ông suy nghĩ đến buốt cả óc mà cũng chưa biết sao ? Ong cứ ngồi trên ghế đá trong vườn, nhìn vầng trăng lưỡi liềm, tưởng như cái biểu trưng của Đảng  ấy sẽ cho ông lời đáp.
Bất chợt có tiếng động sau lưng làm ông quay phắt lại.
“ Thưa ông…ông có dùng cà phê để con pha ạ ?”
Tưởng ai, hoá ra con Gái, cháu vợ ông dưới quê, bà phu nhân kéo lên  tỉnh  làm người hầu . Bà đã mất nhiều công kén kỹ lắm, ngay bên Sở lao động giới thiệu bà vẫn không chịu, sao tin được, nhỡ “tụi nó” gài nội gián thì nguy to, phải đích thân bà tìm mới yên tâm. Cái đứa nhanh nhẹn, hoạt bát thì dễ  tắt mắt, cái đứa lầm lì, chắc chắn lại sợ phản trắc, già quá thì yếu chân yếu tay, trẻ quá lại “bắt mắt” ông chủ thì bằng rước hoạ vào nhà. Bà cứ dùng dằng mãi tới lần về quê ăn giỗ mới chọn được con bé họ xa, vai vế cháu ngoại. Nó mới 15 tuổi, gầy ốm, tay chân xương xẩu, nhìn qua cũng đủ biết dân lao động, xốc vác từ bé, cần mẫn, chịu khó. Thế là ngay hôm đó, con bé Gái được leo lên ô tô theo bà lên tỉnh. Quả nhiên nó không phụ lòng mong mỏi của bà. Nó làm quần quật từ sáng đến tối, nào bếp núc, nào lau nhà, nào chăm sóc vườn tược …mọi thứ lúc đầu nó còn lớ ngớ , nhưng được cái sáng dạ, mở bếp ga, bật máy giặt, đặt nồi cơm điện…bà chỉ bầy cách có một lần là nó nhớ. Tính nết cũng khỏi chê, suốt ngày cắm cúi làm việc, gọi thì nói, hỏi thì thưa, tuyệt đối không hóng chuyện, không tò mò thóc mách, hết việc là chúi vào trong phòng ngách dưới bếp, ti vi cũng chẳng dám coi, cứ như cái bóng trong nhà mà lại rất được việc, sai bảo gì cũng xong làm bà phu nhân  hài lòng lắm.
Tiểu thư Kim Anh lúc đầu chê bai đủ điều, nào “ nom nó như  con nhà ăn mày”, nào “ dơ dáy, đen đúa nom thấy ghê”, nhưng rồi có một đứa sai  việc gì cũng làm, nghe chửi mấy cũng không hé răng , nên  dần dần cũng bớt ca cẩm, thỉnh thoảng còn quăng cho nó  chiếc áo, chiếc quần thải ra .
Tuy nhiên, suốt mấy tháng liền đầu óc mải mê theo thằng Bảy lái xe, rồi ông thầy nhân điện, có một điều bà phu nhân không nhận ra ở con bé Gái . Sau mấy tháng ăn uống no  đủ, nào thịt nào cá nào tôm…những thứ có nằm mơ chẳng thấy  trong bữa ăn vốn chỉ cơm rau với tép khô, con bé Gái bỗng phổng phao hẳn lên, chân tay không còn xương xẩu , da dẻ cũng bớt đen đúa, đôi gò ngực đã nổi cao, hai má đã phinh phính, đôi khi trong bếp ra còn phơn phớt hồng.
Và bây giờ cái vẻ trổ mã rất thiếu nữ của nó đang lồ lộ trước mắt ông Chủ tịch. Lâu nay ông chẳng thèm để mắt tới nó, cũng giống như mọi lần bà phu nhân khuân về cái máy giặt, cái tủ lạnh…, nó cũng vậy, cũng như một cái máy trong nhà, ông còn nhiều việc lớn lao khác cần quan tâm ? Nhưng bây giờ thật bất ngờ, dưới  ánh trăng  mờ mờ, con bé Gái đứng trước mặt ông Chủ tịch đang toả ra sức thanh xuân của một cơ thể dậy thì căng đầy. Ôi cái cần cổ sao mà trắng, bộ ngực căng sẵn mà hình như nó còn ưỡn ra. Rồi cắp đùi …ôi trời …cái quần chật căng chật ních như bó giò. Ông Chủ tịch tim đập thình thịch, người nóng ran. Thoạt đầu con bé ngạc nhiên trước cái nhìn chòng chọc của ông Chủ tịch. Bà phu nhân đã dặn  chỉ khi nào ông ngủ rồi nó mới được lên giường và nhớ hỏi ông muốn ăn uống gì thì lo cho ông. Bởi vậy nó chưa dám ngủ khi thấy ông còn ngồi ngoài vườn. 
“ Thưa ông…thưa ông…ông dùng cà phê để con pha ạ…”
Ong Chủ tịch thở hồng hộc, giọng  hào hển :
“ Mày ngồi…mày ngồi xuống đây ông biểu…”
 Con bé Gái nghe ông nói vậy thì  trố mắt kinh ngạc. Từ ngày đặt chân vào cái “lâu đài” này, nó chưa bao giờ được nghe ông chủ bảo ban điều gì, mọi chuyện cần tới nó đều qua bà phu nhân. Bởi vậy nó cứ đứng đực ra làm ông Chủ tịch sốt ruột  kéo tay nó:
“ Nào, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây tao biểu, vậy năm nay mày nhiêu tuổi rồi ?”
“ Thưa ông con mười sáu ạ…”
“ Học lớp mấy ?”
“ Thưa ông lớp ba ạ…”
Nó thưa gửi lễ phép vậy là nhờ bà phu nhân đã bảo ban kỹ càng, chứ ở nhà,  nói năng cộc lốc quen rồi. Ong Chủ tịch lại bảo học lực vậy là quá thấp, phải phấn đấu ít nhất  qua được cái lớp mười, thanh niên bây giờ cần có ý chí vươn lên làm chủ khoa học kỹ thuật , làm chủ công nghệ tiên tiến mới mong theo kịp đà công nghiệp hoá, hiện đại hoá của đất nước…Con bé Gái chẳng biết ông nói cái chi chi, chỉ thấy bàn tay của ông bò rần rần trên đùi nó.
“ Nhột, nhột…”
Nó la lên làm bàn tay ông Chủ tịch dừng sững lại nhưng miệng ông vẫn  bẻo lẻo :
“ Con phải đi học con ạ, có đi học mới có tương lai tiền đồ rực rỡ…”
“ Bà không cho đi…”
Nó nói trống không, quên phắt lời dặn dò của bà phu nhân. Cái vẻ giận hờn rất con nít làm ông Chủ tịch thích chí :
“ Vậy mày cứ  làm người phục vụ mãi cho bà sao ? Sau này còn đi lấy chồng nữa chớ ?”
“ Mai mốt lấy Đài Loan…”
Nó lại buông giọng trống không làm ông Chủ tịch bật cười :
“ Ai xui mày vậy ? Lấy Đài Loan khổ chết …”
“ Khổ đâu, chị Tám trong xóm con lấy chồng Đài Loan năm nào cũng gởi tiền về cho ông bà già cất được nhà nữa kìa…”
Vẻ bướng bỉnh rất con nít làm nó sáng bừng khuôn mặt . Người ông run bần bật, bàn tay ông cứ bò dần, bò dần vào mật khu làm nó lại la lên :
“ Nhột …nhột…ông Hai kỳ quá hà…muốn con méc bà hôn ?”
Ong Chủ tịch nghe như súng nổ bên tai, vội rụt tay, ngồi nghiêm chỉnh, mặt nghiêm trọng như khi xuống dự cuộc họp cấp huyện. “Méc bà” – đó mới chính là điều ông sợ nhất. Ong quá rõ tính vợ, bà muốn  “bồ” đâu mặc bà, còn ông , bà cấm tiệt.
 Một lần có đoàn khách Ban tổ chức trung ương vào, tiệc tùng xong, theo thông lệ  phải chuyển sang “ karaoke vườn” vốn là món đặc sản của tỉnh. Ông là chủ nhà đương nhiên phải dẫn khách đi chơi chớ – đồng chí Chánh văn phòng Uỷ ban tỉnh đã yêu cầu vậy. Ờ thì đi, văn nghệ quần chúng mà, mắc mớ gì không dự ?
Đoàn xe đưa các quan ra khỏi thị xã chạy tuốt lên rừng cao su. Những chùm đèn mầu nhấp nháy trong lùm cây. Xe vừa đậu, má mì và các em đã ùa ra đón. Ong Chánh văn phòng vội vã đi trước, dẫn đoàn vào một phòng rộng sắp đặt toàn xa lông gỗ quý, quanh tường treo sừng hươu, đầu cọp, da hổ…chính giữa phòng kê một màn hình lớn. Các quan chia nhau ngồi để má mì dắt các em ra “chào đoàn”. Ong Trưởng đoàn được chọn “em” trước, rồi tới ông Chủ tịch tỉnh…cứ thế lần lượt theo thứ tự trên dưới, người nào cũng có một em ngồi cạnh. Mới vào cuộc hát còn ngồi trong phòng , sau vài ly sừng sừng , lần lượt mỗi “quan” dắt một em lẩn ra vườn “hóng mát” tất nhiên không phải ngồi gốc cây, ghế đá. Khuất sâu trong bóng tối của rừng cao su, rải rác những ngôi nhà tranh nhỏ xíu, bên trong có giường nệm, có toilette, có cả máy lạnh, mỗi nhà chỉ giành cho hai người và các quan đều dẫn em lẩn vào đó. Không đầy 15 phút sau chỉ còn trơ lại ông Chủ tịch và em gái ngồi bên đang phụng phịu chờ. Ong Chánh văn phòng ở đâu chạy tới :
“ Kìa…thủ trưởng dẫn em vô “chuồng cọp” đi chứ. Để em chờ mãi em sắp khóc kìa…”
Ong nhớn nhác nhìn quanh, vừa nắm tay em gái đứng dậy bất ngờ máy di động tấu nhạc ầm ĩ. Chết cha rồi vợ gọi tới. Tiếng bà rít lên trong máy :
“ A..lô…ông ở đâu đấy ?”
“ Đang họp…thường trực Uỷ ban rút kinh nghiệm làm việc với đoàn cán bộ trung ương chiều nay chứ ở đâu .”
“ Nói phét, họp hành gì giờ này, lại kéo nhau xuống khu “Chuồng cọp” rồi chứ gì ? Về ngay, về ngay…”
“ Ô hay cái bà này, tôi đang tiếp khách VIP mà …”
“ Ong không về tôi phóng xe tới đừng có trách…”
Ong Chủ tịch tắt máy, ê ẩm cả người. Cái con nhỏ này nom ngon như miếng thịt bê non sắp rơi vào miệng , giờ đành phải bỏ đó, nuốt nước miếng ra về. Hôm đó ông vừa về , bà phu nhân đã xăm xoi hết từ quần áo tới tóc tai , la hét một hồi nữa mới tha . Từ đó ông cạch , mặc cho Chánh văn phòng yêu cầu ông đi “tiếp khách”, ông cứ từ chối phắt, phân công đồng chí Phó Chủ tịch đi thay.
Nhưng đêm nay khác, vợ con đi vắng, trời đất thênh thang có mỗi mình ông với con bé này, xem ra  nó chỉ doạ ông vậy thôi, cố nội nó cũng chẳng dám “méc bà”. Nghĩ vậy ông đổi thái độ, cười cợt  :
“ Đố méc đấy, bả xé xác mày ra…”
“ Thiệt nha…con méc thiệt nha…”
Nói rồi nó xích xa ra khỏi ông, hai tay khoanh chặt lấy ngực, rụt cổ lại nhưng mắt vẫn liếc xéo . Ong từ từ rút trong túi một xấp tiền giơ lên :
“ Mày biết gì đây không ?”
“ Gì ?”
“ Tiền chứ còn gì, mày thích tao cho mày đấy…”
Ong xích lại nhét tiền vào tay nó.
“ Cho thì lấy…”
Nó nói tỉnh bơ và nhét vào túi, tuy nhiên khi ông nhào tới nó vẫn đẩy bật ông ra. Con này khoẻ gớm thiệt, sử dụng bạo lực là không xong rồi, cứ phải vận động, thuyết phục thôi. Ong nắm tay nó :
“ Mày có muốn nhiều tiền không ?”
“ Tiền…ai chả thích …”
“ Vậy vào phòng , tao lấy cho…nào…”
Nó nhìn ông ngập ngừng. Bây giờ nó chẳng kính nể gì ông, ngược lại, vẻ khẩn khoản , nài nỉ của ông làm nó thấy tội nghiệp. Ừ thì đi…sợ gì. Oi chao lần đầu tiên trong đời nó đặt chân vào một thế giới sang trọng như vậy. Nào đèn giường, đèn bàn, đèn góc phòng, nào giường , tủ bàn…chỗ nào cũng đẹp cũng lạ. Nó trố mắt nhìn ông Chủ tịch lóng ngóng mở két sắt rút ra một tập tiền toàn giấy năm trăm láng coóng, bên trong còn chất nhiều cọc dầy cộp nữa. Chưa bao giờ nó được thấy nhiều tiền đến thế. Ong kéo nó lại gần giường :
“ Tới đây, tới đây…tao cho mày này…nhiều tiền…nhiều tiền lắm…”
Nó cứ để ông nhét tiền vào tay và ôm chầm lấy nó. Ong Chủ tịch bắt đầu thở dốc  khi đè được con bé ra giường. Nó cứ để măc ông lột áo,rúc đầu vào bầu vú nó, rồi tụt xuống dưới lột quần, tồm tộp như lợn ăn cám. Nó đang mải nghĩ chỗ tiền này không biết bao nhiêu, lại thêm cả chỗ ông cho nó lúc ngoài vườn , chắc phải mấy  triệu , bất chợt nó thấy ông Chủ tịch trợn ngược mắt, nằm lăn đùng ra giường , ngáp ngáp như  bị  ai  bóp cổ :
“ Thuốc….thuốc…”
                                
                                  ( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét