Sau cùng bà Mỹ đen cũng dọn dẹp xong. Bác Ba Phi thấy bà cho rác rưởi vào 3 cái túi khác nhau rồi mang ra bỏ vào ba cái thùng to tướng đặt ở ngoài cổng. Lát sau xe rác chạy tới. Bác ba Phi tròn mắt nhìn. Quái …không thấy ai từ trên xe nhảy xuống, chỉ thấy nó thò ra cái càng rồi câu lên xe . Bác Ba Phi gật gù :” văn minh…văn minh thiệt…” . Chiếc xe chỉ cẩu có mỗi một thùng rồi bỏ đi làm bác Ba Phi chạy theo gọi với :
“ Này này…còn hai thùng nữa này…”
Chiếc xe rác như điếc, không thèm nghe tiếng gọi ơi ới, rồ máy chạy mất. Đến chiều, cô Ut đi làm về, bác ca cẩm :
“ Xe rác ở đây tệ vậy đó. Làm ăn quan liêu. Tới cẩu rác mà không ai chịu xuống, có 3 thùng rác lại cẩu sót mất 2 thùng, tao chạy theo gọi mà nó cứ điếc…”
Cô Ut bật cười :
“ Không phải đâu tía. Mỗi loại xe nó chỉ cẩu một loại thùng thôi…”
Rồi cô Ut giảng cách phân loại rác ở bên Mỹ làm bác cứ lắc đầu :
“ Rõ lắm chuyện …nào rác lá cây, nào rác giấy vun, nào rác nhựa, rác nào chẳng là rác, ở Việt Nam nó cứ đổ búa xua vào nhau chở đi, có sao đâu ?”
Cô Ut cười lắc đầu, bỏ đi kiểm tra công việc của bà Mỹ đen, vẻ hài lòng lắm . Bác Ba Phi tò mò :
“ Vậy rồi trả công nhiêu ?”
Cô Ut đáp gọn lỏn :
“ 50 đô la đó tía…”
Bác ba Phi la chói lói :
“ 50 đô la ? Tức 1 triệu tiền Việt ? Chèn đéc ôi, con mẻ Mỹ đen này nó làm có 3 tiếng đồng hồ bằng công nhân Việt Nam mình làm cả nửa tháng…”
Cô Ut cười hì hì :
“ Ở bên này, mỗi tháng kiếm có 50 USD chỉ đủ tiền … ăn bánh mì, uống nước lã, nhưng tía khỏi lo đi, nếu ai không kiếm được tiền tự nuôi mình thì Nhà nước đã cho tiền welfare, tức là tiền trợ cấp xã hội đó tía…”
Bác Ba Phi trợn tròn mắt :
“ Vậy cái “eo pheo” đó mỗi tháng Mỹ nó cho được bao nhiêu ?”
“ Khoảng 7 – 8 trăm đôla đó tía.”
Bác Ba Phi kêu lên :
“ Bảy tám trăm đô? í mèn ôi, tính ra tiền ta là mười mấy triệu lận. Vậy bằng lương Bộ trưởng ở Việt Nam rồi còn gì ?”
Cô Ut cười cười :
“ Đó là lương thôi tía…mấy chả còn bổng nữa kìa. Con nghe nói bổng của mấy ổng gấp cả trăm lần lương . Cứ ký cái dự án ổng ăn phết phảy cả mấy chục ngàn đô la đó tía…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Mày ở ngoài này sao rành ở trỏng quá vậy. Coi chừng nghe tuyên truyền bậy đó con !”
Cô Ut kêu to :
“ Có tía sống trong cái hốc bò tó không internet, không báo chí, tivi chỉ coi cải lương thì mới dễ bị tuyên truyền bậy. Ở ngoài này nào BBC, nào CNN, nào RFA, nào internet …, sức mấy bị phản tuyên truyền …”
Rồi cô hăng hái nói ở Mỹ các phương tiện truyền thông phong phú ra sao, đưa tin nhanh nhậy thế nào làm bác ù cả tai, hoa cả mắt, xua xua tay :
“ í thôi thôi…tao biết cái xứ Mỹ của mày nó văn minh rồi…Vậy tao hỏi mày hàng ngày mày có biết giá gạo nhiêu, giá đường nhiêu, gia thịt nhiêu không ?”
Cô Ut bật cười :
“ Cả tuần con mới đi super market một lần, giá cả hàng ngày đâu có cần biết làm chi ?”
Bác Ba Phi reo lên :
“ Đó…vậy mày thua con vợ thằng Đậu rồi đó, mỗi sáng sớm nó chạy ra ngoài cột điện chỗ treo loa truyền thanh nghe thông báo giá cả trong ngày liệu còn đi chợ. Giả tỉ tôm nhiễm thuốc kháng sinh nước ngoài nó trả về hàng loạt, thế nào cũng xuống giá, vậy là mình tranh thủ mua lấy vài kí về kho mặn có khi còn rẻ hơn cả ăn rau nữa kìa…”
Cô Ut lắc đầu :
“ Tôm dư lượng kháng sinh, cá ươn, thịt có chất gây ung thư…vậy còn ăn làm gì cho thêm bệnh ra tía ?”
Bác ba Phi cười to :
“ Bệnh với tôm cá, heo bò chứ đâu có bệnh với người . Mày cứ theo cái thói vệ sinh của mấy ông tây bà đầm mai mốt về nước mày chỉ dám ăn cơm gạo lức muối mè…”
“ Đúng đó tía…bên này an toàn thực phẩm đặt lên hàng đầu…”
“ Vậy mới dễ bịnh . Bữa trước tao thấy thằng con bà ba Hến ở xóm bển tên Mai Cò Mai Hạc gì đó, mới ở Mỹ ra chợ chơi, uống có ly nước mía thôi mà linh ứng cấp kỳ, chưa chạy về tới nhà đã bị tào rượt bĩnh cả ra quần…”
Cô Ut cười rũ :
“ Cái món nước mía ngọt và mát, khoái khẩu lắm đó tía. Mà không hiểu sao lắm vi trùng vậy, con thèm chết được mà không dám uống. Lỡ ra bị tiêu chảy chạy không kịp đó tía…”
“ Vậy mới nói…tụi bay ở bên này cứ kiêng cữ cho kỹ vào, làm hư cái dạ đi, về Việt Nam ăn gì cũng chết…”
Chiều hôm sau, bác Ba Phi đang cầm chổi quét sân, chợt có tiếng xe hơi , nhìn ra một chiếc mầu đen, mới láng coóng đậu sát ngay cổng nhà. Bác không kịp cất chổi vội chạy ra. Í mèn ôi, từ trên xe bước xuống một cô trẻ măng, đeo kiếng mát, mặc váy ngắn tới bẹn, phấn son đỏ loè, mùi thơm thoảng lên điếc mũi. Cô gái cũng mũi tẹt da vàng như bác ba Phi nhưng lại xổ ra một tràng tiếng Mỹ làm bác cứ ngẩn cả người. Cô bấm nút cho cái nắp sau xe bật chổng ngược lên rồi lại xì xồ gì đó; nhưng lần này cô trỏ tay vào cốp xe làm bác Ba Phi hiểu ngay, à thì ra cổ bảo mình xách đồ dzô nhà. OK…OK… Bác Ba Phi miệng rối rít, vai vác chiếc vali bự làm lệch hẳn một bên vai chuệnh choạng bước vào nhà. Cô gái lại lên giọng thánh thót :
“ quick…quick…”
Bác Ba Phi thở cả ra đằng tai. Lậy trời, chỉ mong nó bắt mình xách có một chiếc thôi, nó mà bắt vác cả hai chiếc va li to tổ chảng thế kia thì nguy. Mà con nhỏ này chẳng hiểu tầm cỡ nào, quan hệ với con gái bác ra sao mà “chảnh” vậy ? Cô gái như không để ý tới bác Ba Phi, miệng cứ líu lo :
“ Quick…quick…”
Cô liến thoắng nói một tràng tiếng tây tiếng u làm bác Ba Phi lại cuống lên chạy tới cốp xe, vác vội chiếc vali thứ hai lên vai. Ai chà nặng…chiếc này xem ra còn nặng hơn cả chiếc lúc nãy. Cô gái vẫn không để mắt tới bác Ba Phi, rút ngay điện thoại di động ra ríu ra ríu rít . Í mèn ôi, nó làm như trước mắt chẳng hề có lão già lặc lè vác chiếc va li của chính nó. Điều đó bất chợt làm bác Ba Phi nổi giận đùng đùng. Á…à…không nha, láo lắm nha, cháu có là Vịt kìu hay vịt giời chăng nữa thì cũng phải động lòng thương người già, thò một tay vào vác đỡ với chớ. Đã vậy phải cho nó biết thế nào là lễ phép….hai… ba…này…ầm...bác ba Phi nghiêng vai hất tung cái vali xuống đất, chẳng hiểu trong có cái gì mà nghe xoảng một cái như thuỷ tinh vỡ . Cô gái nhảy dựng, la chói lói. Và rồi như tức giận quá, cô quên béng ngay tiếng Mỹ, hét toáng lên bằng tiếng mẹ đẻ :
“ Làm ăn vậy hả ? Bể hết các thứ ở trỏng rồi…í mèn ôi …cái hộp trang sức của tôi…”
Vừa lúc đó cô Ut chạy xe về tới cổng, lao vội vào nhà vội vã :
“Cưng sao vậy ? Có chuyện gì vậy cưng ?”
Cô gái bù lu bù loa :
“ Cha nội này vác vali cho em vô nhà…chẳng hiểu sao chả lại quẳng va li em xuống đất làm bể hết trơn các thứ ở trỏng rồi…”
Cô Ut quay sang bác Ba Phi :
“ Kìa tía…sao tía quẳng va li của cổ ?”
Bác Ba Phi tròn xoe hai con mắt, trợn ngược lên, hét toáng :
“ Tao quẳng va li là còn may đó, tao còn muốn quẳng cả con nhỏ này ra đường kìa…Bộ nó cậy có tiền nó khinh khi tau hả ?”
Cô gái hoảng hốt :
“ Chèn đéc ơi…tía chị đây hả ? Em đâu có biết, em tưởng chị thuê ông Mễ nào dọn nhà em mới nhờ khiêng hộ va li vào nhà …Sorry…sorry…”
Cô Ut hiểu ra, vội vàng nói với bác Ba Phi :
“ Đây là nữ ca sĩ Cẩm Chướng đó tía. Tụi con quen nhau từ hồi mới sang đây lận. Hôm nay tổ chức birthday cho thằng Jimmy nên cổ mới bay từ Houston sang để tối nay hát giúp vui đó tía…”
Bác Ba Phi vẫn còn hầm hầm. Hoá ra con nhỏ là ca sĩ nên mới chảnh vậy. Bác nói dỗi :
“ Tôi vác va li cho cô thì có sao ? Nhưng mà trả tiền “bo” đây !”
Cô ca sĩ cười cười :
“ Thôi thôi, con xin lỗi tía…”
Đến chiều, cơm nước xong, cô ca sĩ Cẩm Chướng có vẻ vẫn áy náy nên lại gần bác Ba Phi làm lành :
“ Tía sang đây có thấy sung sướng không ?”
“ Sung sướng lắm…”
“ Tía có vui vẻ không ?”
“ Vui vẻ lắm…”
“ Giờ cho tía ở luôn bên này không về Việt Nam nữa tía chịu không ?”
“ Mắc mớ gì phải ở luôn bên này…tau quen sống ở nhà quê Việt Nam rồi ?”
Cô ca sĩ tròn mắt, kêu lên :
“ Really ?”
Bác Ba Phi quay sang hỏi con gái :
“ Nó nói cái gì vậy ? Nó chửi tao hả ?”
Cô Ut vội vàng :
“ Không không…Cẩm Chướng đâu dám chửi tía ? Cổ chỉ hỏi : thiệt không ? Vậy thôi…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tao nghe cứ oeo oeo như mèo kêu mà có hiểu gì đâu. Sao với tao nó không nói tiếng Việt cha nó cho rồi….”
Cô Ut cười cười :
“ Tía thông cảm…ở bên này người ta nói tiếng Mỹ nhiều hơn tiếng Việt nên quen miệng …chứ không có ý gì đâu…mà tía thử ở luôn bên này coi…một năm sau là cái miệng tía lia tiếng Mỹ có khi còn hơn cả tụi con nữa kìa….”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Tao mà nói tiếng Mỹ ấy à ? Có mà thành tiếng “ Một Răng Một rắc…”
Cô Ut ngớ người :
“ Một Răng Một Rắc là cái tiếng gì hả tía ?”
“ Là I Răng , I Rắc đó…nghe người ta nói ngày xưa có ông lãnh tụ đọc diễn văn trước toàn thể quốc dân đồng bào, tới câu “I Răng I rắc “ chả không biết là cái chi chi nên mới đọc thành “ Một Răng Một Rắc ” đó.”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét