Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

YÊU THỜI "ĐỒ ĐỂU" ( KỲ 30 )




                                            (tiếp theo)

Trong lúc đó ở khách sạn Bãi Dâu ông thày nhân điện và bà phu nhân ngồi uống rượu “cá ngựa” . Ông sướng tê người, có thằng nào được vợ Chủ tịch tỉnh phục dịch thế này ? Cùng lắm vào quán karaoke cho tiếp viên nó lau mặt, rót rượu là thượng số. Đằng này hơn cả thế , bóc được con tôm nướng nào, bà phu nhân lại chấm vào chén mù tạt, đưa lên tận miệng ông xơi. Tôm chưa hết, hầu phòng đã bưng tiếp lên hàu sống ướp lạnh. Bà ép:

“ Hàu tươi lắm, tụi nó mới bắt về , ông ráng ăn đi cho mát…”

Thì ăn , dẫu bụng căng căng nhưng cái món hàu sống này chưa ăn bao giờ, cứ thử xem sao. Quả ngon thật, vừa lành lạnh vừa ngọt tê đi lại cả cay cay nữa. Một mình ông thày cứ tì tì đánh hết đĩa hàu. Bà phu nhân  không ăn, bà đã thừa mứa chứa chan ba cái món hải sản tươi sống, bà chỉ ngồi tiếp ông thôi. Với ông Chủ tịch chưa khi nào bà săn sóc thế. Món ăn bày lên bàn, bà cứ tiếp cho …bà cái đã, chồng và con gái cứ tuỳ nghi, thích ăn thì gắp, ăn đủ rồi đứng lên ai về phòng nấy . Bà chẳng gắp cho ai bao giờ. Chỉ  với ông thày bà mới săn sóc đặc biệt thế. Rõ tội nghiệp, ăn uống nào có thiếu mà người thày cứ ốm nheo ốm nhách. Để hôm nào ghé Chợ Lớn cắt cho ông thày chục thang thuốc bổ cho da dẻ đỏ đắn. Hết món hàu lại đến món cá sushi Nhật Bổn. Toàn món đầu tiên trong đời ông thày nên không thể bỏ qua. Tới món thịt cừu nướng kiểu Nga ông mới nhận ra đã quá khẩu, bụng ậm ạch muốn lăn ra giường đánh giấc. Vậy nhưng bà phu nhân đâu chịu , mới chập tối bà đã lôi lên giường , thủ thỉ bên tai làm ông mắt nhắm mắt mở gắng gượng chiều bà. Bất chợt ông đau nhói ngang lưng, rồi thì cột sống tưởng như đang tua tủa ra cả trăm cái gai nhọn hoắt khoan xoáy vào thần kinh. Ông kêu thét làm bà phu nhân tưởng ông  khoái ngất lại càng ghì xiết  dữ dội. Sau cùng bà cũng buông ông lăn kềnh ra giường, còn bà khoan khoái duỗi thẳng buông mình vào giấc ngủ.

Đêm đó bà nằm mơ thấy ông Chủ tịch lên cơn nhồi máu cơ tim chết trong bệnh viện . Đám ma ông to lắm, có cả dàn cán bộ các ban, ngành, đoàn thể trực quan tài, có cả  ông Bí thư tỉnh uỷ đọc điếu văn. Rồi bà lại mơ thấy đám cưới của bà với ông thày nhân điện. Ôi chao sao cưới lớn vậy ? Cả một đoàn xe con nối đuôi sau chiếc xe Mercedes kết hoa chở bà trong bộ đồ  cưới voan trắng ngồi cạnh ông thày nhân điện  comlê, thắt càvạt nom ra dáng chú rể. Đoàn xe rẽ vào nhà hàng, xung quanh bà bao nhiêu hoa, bao nhiêu người chào đón. Cô dâu chú rể được đưa lên bục cao xung quanh đèn chớp loe loé . Giấc mơ cứ triền miên đến khi tỉnh dậy trời đã sáng loà. Bà phu nhân nhìn sang bên vẫn thấy ông thày nằm còng queo. Cảm giác khoan khoái thức dậy sau đêm tân hôn, bên cạnh có người chồng thân yêu làm bà cất giọng ngọt lịm :

“ Này mình…dậy đi mình…”

Ông thày vẫn  im phăng phắc làm bà phu nhân phải lay ông :

“ Mình ơi, dậy đi, muộn rồi…”

Ông vẫn im phăng phắc. Bà chợt thấy người ông ngây đơ, mắt trợn ngược. Ối trời ôi, sao thế này ? Ông ấy làm sao thế này? Bà ngồi phắt dậy kinh hoàng nhận ra ông thày nhân điện đã chết từ lúc nào. Bà vội nhảy bổ vào phòng tắm mặc quần áo rồi trở ra nhặt nhạnh hết đồ của bà, bỏ mặc ông thày chết còng queo trên giường, bước vội ra khỏi phòng , đóng cửa lại rồi chạy ra khỏi khách sạn như ma đuổi.

Buổi sáng bãi tắm còn thưa thớt . Mặt trời trải lên mặt biển mênh mông hàng ngàn cái kim loá mắt. Rầy rà quá, ổng chết thật rồi, nếu không báo công an , chỉ chiều nay hay sáng mai người ta phá cửa buồng  phát hiện xác chết và nhất định bà sẽ bị hỏi tới, lúc đó mọi chuyện toé loe và ông Chủ tịch sẽ mất hết uy tín . Chết thật, tình thế nghiêm trọng  rồi. Mà ông thày lạ thật, mang tiếng có nhân điện trong người sao chết cái rụp vậy ? Thôi phải rồi, chiều qua bà ép ông ăn nhiều quá đến bội thực  rồi lại còn ép ông “làm chuyện kia” tới mức quá tải. Nhưng lẽ ra ông nên chờ bà về khách sạn với Kim Anh rồi hãy….chết thì hay cho bà biết chừng nào. Đằng này khách sạn thừa biết đêm qua bà ở lại với ông và sáng nay ông chết, vậy mới rầy rà. Phải về nhà ngay, kể hết với chồng để ông giải quyết . Ông Chủ tịch vốn xuất sắc dàn xếp mọi vụ việc, dù tày đình, rắc rối đến đâu  cũng êm xuôi hết. Bà phu nhân vội vẫy taxi về khách sạn. Cô tiếp tân vui vẻ đưa chìa khoá phòng, báo cô Kim Anh đi khỏi từ chiều qua chưa về làm bà phu nhân tức tối hỏi dồn :

“ Nó đi đâu ? Nó đi với ai ?”

Cô tiếp tân lễ phép trả lời có cô bạn tới đón Kim Anh đi chơi và cô ấy cũng không nhắn gì bà. Chết cha rồi, bà phu nhân lên phòng và nằm vật ra giường, “cơn ông chưa qua, cơn bà đã tới”, ông thày nhân điện chết bất đắc kỳ tử còn đó lại thêm chuyện Kim Anh mất tích có khổ không ? Trời ơi là trời…Bà phu nhân than trời rồi nhỏm dậy. Qua bao năm trui rèn trong cách mạng, bản lĩnh của bà đã sắt thép, cảnh ngộ có phức tạp, hiểm nguy đến đâu cũng khó mà bẻ gãy. Lập tức bà gạt phăng cái “yếu đuối đàn bà”, mở tủ lạnh uống một ly sâm mát, nhấn nút cho cái máy tính trong đầu  nhoay nhoáy làm việc ? Có cần thiết báo cho ông Chủ tịch không ? Ông biết rồi cũng lại gọi thằng thư ký chạy đi giải quyết và trơ cái mặt bà ra đi nghỉ mát với trai ? Gọi thằng Ba, Giám đốc công an tỉnh thì rồi thế nào nó cũng báo ông Chủ tịch lại càng rối rắm. Tốt hơn hết tự tay bà giải quyết. Bà ra cửa sổ nhìn xuống bãi tắm những đôi trai gái đang nô giỡn, một ông già bụng bự nằm bên một cô gái trẻ, một chị hàng rong gánh cua bể luộc, một gã thanh niên lực lưỡng đang đẩy một chiếc thuyền ra khơi. Hình ảnh đó loé lên  ý tưởng làm khuôn mặt bà phu nhân tối sầm và đôi mắt  quắc lên. Bà quên hết mọi cảnh vật, chìm đắm trong những mưu toan , những ý nghĩ đuổi nhau trong đầu, toàn thân bất động như pho tượng đá. Tiếng chuông điện thoại làm bà sực tỉnh. Tưởng ai, hoá ra cô Kim Anh :

“ Đêm qua con bị trúng gió phải nằm lại ở …nhà bạn, không về được…”

“ Nhà bạn cô  ở đâu ?”

“ Ở phố…phố…mà khó tìm lắm , mẹ cứ để con nghỉ lại tối con về…”

Bà phu nhân nghiến răng kèn kẹt :

“ Vậy cô ở lại luôn đi, khỏi về…càng ngày cô càng không coi mẹ cô ra cái khỉ khô gì …”

“ Thôi mà mẹ, tối con về…”

Tiếng cúp máy cái rộp  càng làm bà phu nhân nổi máu điên. Con nhỏ này ngày càng quá đáng, không xử nó không khéo có ngày nó chơi cả ma tuý. Nhưng cứ để nó đấy, trước mắt phải giải quyết cho êm vụ ông thày nhân điện đã. Bà gọi điện cho gã thư ký :

“ Mày đang ở đâu vậy ?”

“ Con đang ở Sàigòn thu xếp công chuyện cho chú …”

“ Mày phóng ngay xe đi Vũng Tàu gặp tao có việc khẩn cấp…”

Gã thư ký dãy lên như đỉa phải vôi :

“ Í không được đâu thím ơi, việc này chú giao cho con quan trọng lắm, có tầm chiến lược đó thím …”

“ Vứt cha cái chiến lược của mày đi . Mày cho lão lái xe nghỉ lại khách sạn còn mày phóng taxi xuống đây …”

“ Chuyện gì đó thím ? Có quan trọng lắm không ?”

Bà Phu nhân liếc đồng hồ :

“ Bây giờ là 9 giờ sáng, chậm nhất 11 giờ mày phải gặp tao không chết cả chùm…”

Gã thư ký ca cẩm hồi nữa rồi mới nhận lời. Đặt máy xuống, bà phu nhân vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước lạnh. Hơn lúc nào hết, bà cần sự lạnh lẽo của cái đầu cũng như cái mình để mọi tính toán thật tỉ mỉ, chính xác , lường trước mọi việc , nắm chắc phần thắng. Bà cảm giác đang lèo lái con thuyền vượt qua bao ghềnh đá, bao sóng dữ , chỉ sơ sẩy chút là bị dòng nước cuốn xuống địa ngục. Trong ván bài này, bà phải gạt bỏ hết rung động con tim, giữ cái đầu thật băng lạnh, mục tiêu là cái phải đạt được bằng bất kỳ thủ đoạn nào ? Ngắm gương trên tường, bà thấy cơ thể  mập tròn thời gian đã bắt đầu làm biến dạng . Ôi dà…bà cười nhếch miệng, con người ta, lột trần ra ai cũng như ai, chỉ hơn nhau cái đầu. Cái đầu phải biết suy nghĩ, tính toán vừa chi ly tỉ mỉ, lại vừa có tầm nhìn xa và nhất quyết phải lãnh đạo toàn diện được chân tay, mình mẩy, nhất là  con tim là cái vốn làm con người ta dễ mù quáng. Bà tự hào mình  đã có được cái đầu ấy, lắm khi còn vượt cả ông Chủ tịch. Chứ lại không ư ? Để ông ngồi được vào cái ghế đó, bà cũng đã phải nát đầu nát óc tìm trăm phương ngàn kế giúp ông. Không có bà, hẳn ông  còn lẹt đẹt mãi  chức Trưởng phòng cấp huyện. Đôi khi ông ngập ngừng khi cần quyết đoán, bà lại nhắc :” Thì ông vẫn bảo “ Bất độc bất anh hùng” là gì ?””. Được bà bày vẽ và hối thúc, ông mới liều mạng tiến  lên, tiến lên đến cái ghế Chủ tịch tỉnh bây giờ.

Nhưng chắc ông cũng chỉ lên tới đó là đụng trần. Thân thể ông ngày càng bệnh tật tất nhiên tham vọng và tinh thần quyết đấu cũng xuống theo. Giữ ông ở cái ghế đó được hết nhiệm kỳ cũng là khá lắm. Con người bạc nhược vậy đua sao được vào “nhà đỏ”, vào Ban chấp hành trung ương mà giật lấy cái ghế Bí thư tỉnh uỷ của ông Sáu ?  Bà cứ trần truồng nằm trong bồn tắm nghĩ ngợi và tự hào về cái đầu của bà.

                                         (còn tiếp)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét