Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 107


                                           (tiếp theo)


                                                                               
Ong thành uỷ bỏ vào phòng trong lấy máy ghi âm nhỏ xíu nhét ngực áo rồi quay ra :
“ Có phải ông Sáu Thượng sai ông đến đây thuyết phục tôi bỏ qua vụ con gái tôi mất tích, không báo công an truy tìm nữa, đúng không ?”
Ông Bí thư thều thào :
“ Đúng… đúng vậy đó…anh nên quên chuyện đó đi, đừng làm ầm ĩ lên, coi như cháu nó bị tai nạn …”
“Nếu vậy tôi sẽ được gì ?”
“ Anh sẽ được bỏ qua vụ kỷ luật và khoá tới vẫn vào Ban chấp hành…Tôi đã nói hết  rồi… anh đưa tôi đi cấp cứu mau…”
Ong thành uỷ lắc đầu :
“ Chưa xong…anh phải nói rõ con gái tôi hiện giờ ở đâu ?”
Ong Bí thư thở hắt ra :
“ Tôi không biết…tôi có biết gì đâu ?”
Ong thành uỷ dợm chân bước đi :
“ Vậy thôi anh cứ nằm đó…”
Ong Bí thư hoảng hốt :
“ Anh gọi…anh gọi lái xe …”
Ong thành uỷ quay đi làm ông  Bí thư rối rít :
“ Thôi được, thôi được…có lẽ ….con gái anh đã đi xa …xa lắm rồi…”
Ong thành uỷ vội vàng :
“ Xa là ở đâu ? Trong nước hay nước ngoài ?”
“ Không không…không trong nước cũng không nước ngoài …con anh…con anh…”
Ông thành uỷ giật giọng :
“ Con tôi…con tôi làm sao ?”
“ Chết rồi…nó chết rồi…”
Ong thành uỷ nghe như có tiếng nổ bên tai, choáng váng mặt mày, xô tới nắm ngực ông Bí thư :
“ Ong nói thật không ? Tại sao nó chết ? Ai giết nó ?”
“ Tôi …tôi…có biết gì đâu…anh cứ hỏi ông Sáu  Thượng…”
Ông Bí thư nói xong, trợn ngược mắt , miệng há hốc , rẫy đành đạch như con cá trong chảo mỡ. Vừa lúc đó gã lái xe tông cửa chạy vào, rối rít :
“Oi thủ trưởng ôi…lại lên cơn rồi……cấp cứu ngay…”
Gã cuống quít xốc lên vai chạy ra ngoài xe, phóng đi mất. Ông thành uỷ ngồi vật . Trước nay dù có đau đớn thất vọng nhưng niềm hy vọng con gái còn sống vẫn le lói .Bất chấp tiên đoán của lão thầy bói, bất chấp thái độ khước từ của thằng Bằng, Trưởng phòng trật tự trị an, bất chấp những câu nói lửng lơ bà Trưởng ban kiểm tra thành uỷ…ông vẫn nuôi hy vọng nhỏ nhoi con gái ông vẫn sống nơi nào đó trên trái đất này và khi mọi vận hạn trôi qua , nó sẽ trở về. Niềm tin đó ông truyền sang bà để giải toả những cơn điên loạn nổ ra mỗi khi bà nghĩ tới cái chết của con gái . Bây giờ thì hết thật rồi, chính mồm ông Bí thư đã xác nhận .  Từ nay, còn trơ lại hai vợ chồng già dựa dẫm nhau mà sống cho đến nhắm mắt tắt hơi.
Không chịu nổi viễn ảnh đen tối , ông vào phòng vợ. Sau cơn thần kinh nổi điên xông vào đấm đá ông Bí thư, bà ngủ thiếp , co quắp, đầu tóc rồi bù, hai hốc mắt trũng , mặt nhầu nát như đang ác mộng .  Ong thành uỷ  thương vợ, lòng đau như xát muối. Ong kéo chăn đắp cho bà và khe khẽ ngồi xuống. Tội nghiệp bà, mỗi khi tỉnh cơn điên, đâu có biết con gái bà đã chết ? Bà vẫn còn hỏi han, vẫn còn mong chờ nó trở về . Ong thành uỷ cúi xuống nhìn vợ và một giọt nước mắt rơi  trên mặt bà. Bà tỉnh giấc , nhìn  đăm đăm rồi bất chợt lên tiếng :
“ Nó chết rồi phải không ?”
Ong lau mặt cho bà :
“ Sao bà gở miệng thế ? Lại nằm mơ phải không ? Làm gì có chuyện đó, nó đi công tác xa mai mốt về . Bà yên trí tĩnh dưỡng đi…”?
“ Ong giấu tôi phải không ? Ông sợ tôi nghe tin nó chết lại nổi cơn điên chứ  gì . Ong đừng lo, tôi tỉnh táo lắm, không điên đâu mà lo. Ong cứ nói thực , nó chết rồi phải không ?”
Ong không biết trả lời sao. Tuy nhiên, ông im lặng tức xác nhận làm bà giật giọng :
“ Nó chết rồi phải không ? Sao nó chết ? Đứa nào giết nó ? Xác chôn đâu ? Ong nói ra đi ! Trời ơi…con ơi…”
Bà khóc và có vẻ lại sắp nổi điên làm ông cuống quít :
“ Bà bình tĩnh đã nào ? Không ai giết con bà cả . Nó vẫn còn sống. Mai mốt nó về …”
Ong dỗ dành bà uống thuốc an thần, đặt nằm xuống và chỉ lát sau  thiếp đi . Ngồi cạnh vợ, những câu bà hỏi đâm nhói vào lòng . “ “Sao nó chết ? Đứa nào  giết  nó ? Xác chôn ở đâu ?”. Câu hỏi của bà lúc này đã trở thành của ông , nhức nhối và đau buốt. Chắc ông Bí thư đã có câu trả lời nhưng không dám nói ra. Tiếc rằng gã lái xe chạy vào quá sớm nếu không ông đã moi được từ trong đầu ông Bí thư.
Ong mở băng ghi âm :
“ Con tôi…con tôi làm sao ?”“ Chết rồi…nó chết rồi…”“ Ong nói thật không ? Tại sao nó chết ? Ai đã giết nó ?” “ Tôi …tôi không biết …có gì anh cứ hỏi ông Sáu Thượng…”
Vậy đã quá rõ, chính ông Sáu Thượng hoặc thằng con trai ông ta đã giết con gái ông. Có điều ông không được phép hỏi, không được phép biết ai là thủ phạm , tên sát nhân đã giết con gái ông như thế nào và xác con gái ông chôn ở đâu…. Tất cả những câu hỏi đó ông phải quên nó đi , coi như con gái ông đã biến vào vô tăm tích,, bù lại ông sẽ thoát án kỷ luật và năm tới lại trúng cử Ban chấp hành thành uỷ để có thể leo cao hơn nữa. Một sự đổi chác  sòng phẳng. Ong Sáu Thượng sẽ vượt qua án giết người mà chẳng mất gì vì cái ông mang ra đổi đâu phải của ông. Một ghế ngồi trong thành uỷ và từ đó một ghế ngồi trong bộ máy Nhà nước là của chung trong thiên hạ vậy mà ông cứ mang ban phát và đổi chác vô tư như của riêng ông vậy. Còn ông, đằng nào con gái  cũng đã chết, bới tung mọi chuyện và tìm cho ra thủ phạm giết người không những ông chẳng được cái gì mà còn mất hết chức tước, tan tành sự nghiệp và bị ông Sáu Thượng đẩy vào tù . Ong ta dàn xếp một cuộc đổi chác thật ngoạn mục và cầm chắc bên phía đối tác phải chấp nhận vì không còn lựa chọn nào khác.
Hôm sau ông thành uỷ giấu vợ lập bàn thờ con gái ở mãi trên tầng thượng. Ong thắp hương và đứng rất lâu ngắm nhìn ảnh cô nhoà nhoạt trong khói nhang. Nó tuy không phải đứa con sinh ra do tình yêu mà chỉ là tình vợ chồng khi ngày xưa ông bỏ cô người yêu là cô giáo  cùng phố để lấy con gái ông Giám đốc Sở nhằm thoát nạn đi B, mặc dầu vậy, nó vẫn là khúc ruột của ông mà trời thương ban cho vợ chồng ông sau một đời chung sống. Nó là đứa con gái rất hiếu thảo. Từ bé nó đã mang ước nguyện học hành thật chăm chỉ để sau này đi làm nuôi bố mẹ lúc tuổi già. Khi lớn lên nó là người duy nhất chia sẻ với ông những ưu tư, khúc mắc ông thường vấp phải trong công việc hàng ngày vốn đầy rẫy những phiền tạp .
Cách đây vài tháng, qua thằng cằm bạnh, con trai ông Sáu Thượng, cô biết tin ông sắp bị kỷ luật có khi bị truy tố về tội nhận tiền bảo kê của các vũ trường nên đã dấn thân vào miệng cọp cứu ông. Ong hoàn toàn không ngờ đó là một cái bẫy thằng lưu manh đó giương ra để chiếm đoạt con gái ông. Chắc chắn do cô phản kháng quyết liệt nên thằng đó đã giết cô.
Mọi chuyện lúc này đã sáng tỏ. Đau đớn thay, cô đã cứu được bố nhưng phải trả giá bằng tính mạng mình. Mọi kỷ luật, mọi nguy cơ khởi tố hình sự sẽ qua đi , ông còn có thể được leo cao hơn nữa nếu ông chấp nhận nhắm mắt bưng tai . Đằng nào nó cũng chết rồi, còn vợ chồng ông vẫn phải sống. Ở nước ta ngày nay, cái cao hơn hết thảy, cao hơn mọi thứ lương tâm, lương tri, danh dự, liêm sỉ…những thứ nay đã trở thành sa sỉ…cao hơn mọi thứ đó chính là sự “yên thân”, là sự “sống còn”, là “mạng sống” của mỗi người.
Sống trong một xã hội đầy rẫy bất trắc,dối trá, đe doạ  - muốn yên thân người am hiểu thời cuộc phải biết ngậm miệng, người dân thường ít học phải biết cam chịu . Tất cả đều phải tuân theo mệnh lệnh, dàn xếp,  yêu cầu của “cấp trên” – vâng theo thì sống, chống lại là chết.
Hoàn cảnh ông thành uỷ hiện nay là vậy.  Chấp nhận đề nghị của ông Sáu Thượng , ông sẽ được sống, được bổng lộc phè phỡn – ngược lại tù đầy đang chờ ông, gia đình ông nhất định tan nát.
Ong cay đắng nhìn đôi mắt con gái ông trong ảnh thờ. Nó xa xăm và chẳng mách bảo ông điều gì hết. Hoặc chống lại ông Sáu Thượng , trả thù cho cái chết tức tưởi của nó ? Hoặc câm nín để mà tồn tại ? Tất cả là tuỳ thuộc ông, nó không khuyến khích ông im lặng và cũng chẳng yêu cầu ông vì nó mà chịu tù đầy. Ong cứ nhìn ảnh con gái nhủ thầm :
” Con ơi, con hãy cho bố biết bố phải quyết định sao đây ? Nếu chống lại bọn ma quỷ đó, chắc chắn bố sẽ tù đầy và ai sẽ săn sóc mẹ con đang bệnh tật ? Nhưng nếu im lặng, con chết không nhắm mắt, ngậm hờn căm nơi chín suối biết bao giờ cho nguôi ?”.
Bất chợt ông nổi giận với chính ông . Ong cầm chiếc tách trên bàn thờ quật vỡ tan . Nỗi căm hờn dâng lên ngùn ngụt trong ông. Không, ông có là con vật mới chấp nhận một sự đổi chác bỉ ổi vậy. Dù có bị kỷ luật cách chức thậm chí khởi tố ra Toà, ông vẫn phải tìm cho ra kẻ giấu mặt sát hại con gái ông. Cho dù thế lực ông Sáu Thượng lớn tới đâu, cho dù tất cả những người bên công an điều tra cũng như Ban kiểm tra thành uỷ đều quay lưng , cho dù một mình ông một ngựa đương đầu với cả bộ máy kìm kẹp và đàn áp, ông cũng nhất quyết đi tới  cùng trong vụ này .


                                         (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét