(tiếp theo)
Vậy chắc ông Bí thư gần đất xa trời rồi, một khi Ban thường vụ đã họp quyết định tạm thời chuyển cái ghế Bí thư sang ông Phó ngồi tạm thì ông Bí thư khó có cơ may giành lại nó. Với sức ì nội tại, chức Bí thư đảng các cấp rất ít thay đổi, vì cứ mỗi khi quan cũ ra đi, bộ máy của quan khó ngồi lại, quan mới sẽ thay thế hết bằng người của mình. Đó là dịp quan mới thu về mối lợi vừa là tiền “bán ghế” cho thiên hạ vừa là “bổng lộc” ông ban phát cho người nhà, họ hàng nội ngoại.
Bởi vậy trước đại hội đảng bao giờ cũng có thời kỳ mọi việc chững lại để nghe ngóng và chờ đợi. Nếu ông Bí thư thành uỷ hay tỉnh uỷ trúng vào trung ương, bộ máy sẽ không thay đổi và trở lại hoạt động bình thường, ngược lại, nếu quan thất cử, theo cơ cấu quan phải ra đi, ngay lập tức bộ máy của quan sẽ rơi vào cảnh chợ chiều, rệu rã, làm việc cầm chừng chờ “sếp” mới . Anh nào nhanh nhậy quay cờ thờ chủ mới hoặc phong bì thật dầy sẽ có cơ may ngồi lại, không thì phải ra đi là chuyện đương nhiên.
Ong thường vụ cầm chắc cả đám các VIP ngồi đây chẳng phải lo sức khoẻ của đồng chí Bí thư kính mến mà chính là coi quan đã …chết chưa để liệu bề ứng phó . Nào chạy án, chạy ghế, chạy tội…cả một guồng máy lại sôi sùng sục, hoạt động hết công suất, tất nhiên chẳng hề vì dân vì nước mà chỉ vì những cái ghế của các quan. Bởi vậy cả trăm con người mặc dầu đang vô cùng bận rộn nhưng ông nào ông nấy đều ngồi đây nhấp nhổm chờ đợi, dán mắt vào cửa phòng nơi ông Bí thư đang nằm chờ tin tức.
Ong thành uỷ thăm dò bà Trưởng ban kiểm tra :
“ Nếu thường vụ đã phân công người làm quyền Bí thư thì ông cũ ra đi , ông mới lên ngôi là cái chắc rồi. ”
Bà Trưởng ban tròn mắt :
“ Anh chắc thế không ?”
“ Chắc chứ sao không ? Nếu không, nhỡ chẳng may ông Bí thư khoẻ lại , ông sẽ làm thịt những đứa bầy trò đưa thằng khác lên ngồi vào ghế của ông dẫu là ngồi tạm đi chăng nữa. Bởi vậy phải nắm chắc là nay mai sẽ cắt được “cu” đi * thì ông Phó mới dám ngồi vào ghế “Quyền Bí thư “ chớ. “
Bà Trưởng ban kiểm tra có vẻ đã nghe ra, mặt tái đi :
“ Vậy theo anh nay mai ông Sáu có thể sẽ làm Bí thư ?”
“ Chắc chắn vậy rồi chứ còn có thể gì nữa ?”
“ Vậy nguy cho Ban kiểm tra của tôi rồi, đang thụ lý hồ sơ Giám đốc Công ty thiết bị viễn thông lại chính là con chú Sáu mới khổ . Nó mua bán lình sình quá, kê giá lên cả chục lần hưởng chênh lệch.”
Ong thành uỷ tò mò :
“ Vậy Ban kiểm tra kết luận ra sao ? “
“ Cách chức Giám đốc mới chết chớ …”
“ Ay chớ…chớ mó “dế” ngựa nó đá chết, cách chức con trai đồng chí Bí thư tương lai khác nào tự cách chức mình, rút lại quyết định đi, cùng lắm xử lý nội bộ, phê bình, khiển trách thôi…”
Bà Kiểm tra thở hắt ra :
“ Nếu biết trước ông Sáu lên làm Bí thư tất nhiên tôi phải kết luận con trai ông vô tội và truy tố ngược đứa tố cáo ấy chớ. Khổ nỗi tôi mới ký chuyển hồ sơ sang công an làm thủ tục cách chức và khởi tố mới chết …”
Ong thành uỷ la lên :
“ Nếu vậy chị chuẩn bị “hưu” non là vừa, may lắm là xin chuyển sang làm công tác phụ nữ đi ‘xoá đói giảm nghèo’ ở vùng sâu vùng xa…”
Bà Trưởng ban kiểm tra rền rĩ :
“ Thôi chết tôi rồi, tôi đâu có ngờ . Tôi làm theo chỉ đạo của ông Bí thư chứ tự tôi đâu có muốn mua thù chuốc oán với ai. Hoá ra trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Ong Bí thư muốn gạt ông Phó Bí thư đang lăm le nhòm ghế của ông . Chưa tìm ra được chuyện gì để sinh sự thì vớ ngay đơn tố cáo con trai ông Sáu tham ô. Thế là ông chuyển ngay cho tôi yêu cầu phải làm thật lớn chuyện, coi như án điểm của thành phố. Ngày nào ông cũng cứ gọi điện thúc tôi phải làm tới , làm tới để trong sạch hàng ngũ đảng …”
Ong thành uỷ bật cười :
“ Làm tới để trong sạch hàng ngũ đảng thì chị phải làm tới Bộ chính trị, Ban Bí thư…”
Bà Kiểm tra lè lưỡi :
“ Vậy tôi mới ngu. Lẽ ra tôi cứ nhẩn nha điều tra, cứ từ từ thu thập chứng cứ rồi hãy quyết định thì đâu có sao, đằng này tích cực thực hiện ý kiến chỉ đạo của đồng chí Bí thư quá , giờ ông nằm chết giấc ở kia mới chết tôi chớ…”
Ong thành uỷ tỏ ra am hiểu :
“ Làm việc bây giờ là phải ngó trước ngó sau, cứ đặt cược cả vào có một cửa của “sếp” thôi thì có ngày cùng chết chìm với sếp. “
“ Thì tại tôi chủ quan, cứ tưởng ít nhất ông Bí thư còn ngồi lại ba bốn năm nữa. Vả lại “sếp” đã có ý kiến chỉ đạo không làm ngay cũng chết . Một cổ hai tròng khổ vậy đấy…”
Ong thành uỷ mách nước :
“ Tốt nhất chị phải chạy sang bên công an rút hồ sơ con trai ông Sáu về …:”
Bà Trưởng ban than vãn :
“ Rút đâu có dễ. Thủ tục rườm rà lắm. Mà có rút được nhỡ mai kia ông Bí thư lại khoẻ lại thì mình chết chắc…”
“ Nhưng nếu mai kia ông Sáu chính thức làm Bí thư thì chị chạy đâu ?”
Bà Trưởng Ban rền rĩ :
“ Vậy mới khổ . Tự dưng lâm ngõ cụt . Anh khuyên tôi phải làm sao giờ ? Trời ơi là trời ơi… ?”
Ong thành uỷ ngạc nhiên nhìn bà Trưởng ban . Thường ngày bà rất ít nói. Cái miệng với đôi môi mỏng dính luôn mím chặt. Hai gò má nhô cao bên dưới hai con mắt hơi thụt vào lúc nào cũng toả ra những tia nhìn soi mói và sắc lạnh. Trong các cơ quan đảng, ngán nhất cái Ban Kiểm tra của bà. Chỉ cần một thằng xỏ lá nào đó gửi một cái đơn thắc mắc về ngày sinh, hoặc nghi ngờ bằng tốt nghiệp phổ thông của ai đó, thế là anh ta rơi ngay vào hai bàn tay sắt của bà. Khi đó bà như con nhện nhìn thấy con ruồi sa vào mạng . Máu quyền uy rực lên trong người . Thường ngày có lẽ chỉ trừ lúc lên giường với chồng, còn ở bất cứ đâu bà cũng thường bầy tỏ cái chức Trưởng ban của bà lên vẻ mặt. Ngoại trừ cấp trên, còn tất cả mọi người, nhất những anh đang bị “xem xét xử lý” khi gặp bà không mấy ai có gan nhìn thẳng mà chỉ muốn bước giật lùi hoặc rẽ ngang khỏi giáp mặt bà.
Ay thế mà lạ thay, lúc này bao nhiêu vẻ quyền uy của bà biến đâu mất, trước mặt ông thành uỷ chỉ còn một người đàn bà nhỏ thó, quắt queo rúm ró trong sợ hãi thật chẳng khác con cá miệng hớp hớp nằm trên mặt thớt.
Thế mới biết quyền lực là một thứ ma lực ghê gớm . Cứ xem như bà Trưởng ban kiểm tra đủ biết. Chắc khi nghe tin bố mẹ hoặc chồng con mất tích bà cũng chẳng đau đớn hoảng loạn cho bằng lúc này, khi được biết có thể bị mất ghế Trưởng ban.
Ong thành uỷ tưởng tượng ra cái cảnh bà Kiểm tra bị ông Sáu đá cho về vườn. Lúc đó bà sẽ trở lại nguyên xi là một người đàn bà với chức năng nguyên thuỷ là nội trợ , nấu nướng , chăm sóc chồng con. Liệu rồi đây bà có chịu nổi khi trở lại vai trò đó không ?
Trước hết thay vì ngày hai buổi chễm chệ trên xe con mới cứng và đắt tiền , mai mốt bà sẽ phải đi xe máy qua lại trước cặp mắt riễu cợt của bà con cùng phố. Đó, chẳng vác mặt lên nữa đi mỗi khi xe đưa xe đón rồi sập cửa xe đánh uỳnh làm con nít hàng xóm đang ngủ giật mình khóc thét. Đó, mỗi chiều cuối tuần cả vợ chồng con cái lại ngự lên chiếc cơ quan vi vu Mũi Né,Vũng Tàu, Đà Lạt… Giờ thì hết rồi nhé, hết cả khách khứa cửa trước cửa sau, hết cả mỗi dịp lễ tết quà cáp, rượu tây , phong bì cứ ùn ùn kéo tới. Nay mai vào những ngày đó, nhà bà sẽ đóng cửa im ỉm, nhất định sẽ có đứa đi qua chửi đổng :” ĐCM mày ..Chẳng mở toang cửa ra mà ăn của đút lót nữa đi…”. Oi chao, tới cái ngày đó bà Kiểm tra liệu có chịu đựng nổi không hay là phải bán nhà xéo đi nơi khác ?
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét