Ong thành uỷ vào phòng vợ. Bà ngủ say mê mệt. Giấc ngủ xoá bớt những nhăn nhúm nhàu nát trên mặt bà sau cơn thần kinh co giật. Ong ngồi cạnh bà, kéo chiếc chăn bị xô lệch. Ong nắm lấy tay bà thầm nhủ. Bà ơi, tôi quyết định rồi, tôi không thể nào cam lòng mặc con gái chết oan uổng, chết tức tưởi. Tôi sẽ đấu tranh vạch mặt chúng nó. Chắc chắn tôi sẽ bị kỷ luật thậm chí tù đầy. Nhưng tôi sẽ chịu đựng vượt qua được hết . Chỉ lo phần bà, yếu đau bệnh tật lấy ai chăm sóc ?
Lạ thay dường như lời thầm nhủ của ông truyền sang bà, bất ngờ bà mở mắt nhìn ông đăm đăm. Ong vui mừng :
“ Bà tỉnh rồi à ? Bà muốn ăn gì tôi nấu ?”
Bà lắc đầu , mệt nhọc :
“ Tôi không ăn gì …ông cứ đi việc ông cho xong …”
“ Không …có việc gì đâu…tôi ở bên cạnh bà…”
“ Ong đừng dối tôi…ông phải đi làm cho xong việc đó đi…”
“ Việc đó là việc gì ?”
Bà bỗng trừng mắt :
“ Giết chết thằng đó….trả thù cho con gái tôi…”
Anh mắt bà có cái gì đó làm ông phát sợ :
“ Bà nói…bà nói thằng nào kia ?”
Bà bỗng hét lên :
“ Còn thằng nào nữa … thằng con lão Sáu Thượng…cái thằng cằm bạnh như quái thai ấy chứ còn thằng nào ?”
Rồi bà đẩy ông ra, khóc lóc :
“ Ông đi đi…ông đi trả thù cho con gái tôi đi…tôi không cần ông đâu…ông cứ ở bên tôi …tôi chết cho ông coi…”
Ong cuống quít dỗ dành . Nửa đêm bà đã ngủ say, ông ra bàn mở lại băng ghi âm :
“ Có phải ông Thượng sai ông đến đây thuyết phục tôi bỏ qua vụ con gái tôi mất tích, thôi không báo công an truy tìm nữa, đúng không ?”“ Đúng… đúng vậy đó…anh nên quên chuyện đó đi, đừng làm ầm ĩ lên, coi như cháu nó bị tai nạn …”“Nếu vậy tôi sẽ được gì ?”“ Anh sẽ được bỏ qua vụ kỷ luật và khoá tới vẫn được đề cử vào Ban chấp hành…Tôi đã nói hết rồi… anh đưa tôi đi cấp cứu mau…” “ Chưa xong…anh phải nói rõ con gái tôi hiện giờ ở đâu ?” “ Tôi không biết…tôi có biết gì đâu ?” “ Vậy thôi anh cứ nằm đó…” “ Anh gọi…anh gọi lái xe …” “ Thôi được, thôi được…có lẽ ….con gái anh đã đi xa …xa lắm rồi…” “ Xa là ở đâu ? Ở trong nước hay đã ra nước ngoài ?”“ Không không…không trong nước cũng không ở nước ngoài …con anh…con anh…” “ Con tôi…con tôi làm sao ?”“ Chết rồi…nó chết rồi…” “ Ong nói thật không ? Tại sao nó chết ? Ai đã giết nó ?”“ Tôi …tôi…có biết gì đâu…anh cứ hỏi ông Sáu Thượng…”
Ong thành uỷ đập tay xuống bàn. Thế là đủ . Đây là vũ khí chống lại lũ ma quỷ đó. Tuy nhiên ông phải rất khôn khéo . Sống trong cái hệ thống đầy những thế lực ngầm giấu mặt này khó tin ai, khó mà thoát khỏi tầm ngắm của lão Sáu Thượng, chỉ cần sơ xuất nhỏ, đòn trừng phạt sẽ giáng xuống ngay lập tức.
Sáng hôm sau tới cơ quan, ông thành uỷ bỗng thấy xung quanh vắng hẳn. Cô nhân viên văn phòng mọi khi quẩn quanh bên ông chờ coi ông có sai phái gì không tự dưng lặn mất tiêu. Cả các bộ phận dưới quyền ông nữa, họ cũng đóng chặt cửa phòng và tất cả biến đi đâu đó.
Ong thành uỷ phát hoảng vì tình trạng trống vắng đến kỳ lạ, xưa nay chưa hề có. Ong vội chạy xuống nhà dưới tìm ông già thường trực. Lão này cũng bỏ cả trạm gác như thường lệ, đang lúi húi nấu nướng ở phòng sép sau cơ quan. Mãi lúc ông thành uỷ tới gần lão mới giật mình quay ra , lắp bắp :
“ Thủ…thủ trưởng…tôi tôi tranh thủ nấu gói mì…”
Ong thành uỷ nổi cáu :
“ Các phòng ban đầu hết cơ quan vắng như chợ chiều thế này ?”
Ong thường trực tỏ ra hết sức ngạc nhiên :
“ ủa…sao thủ trưởng không biết à ? Họ không báo gì cho thủ trưởng sao ?”
Ong thành uỷ hoảng sợ :
“ Có chuyện gì thế ? Họ kéo nhau đi đâu ? Có ai chịu báo cho tôi lấy một câu đâu ?”
“ Thế thì lạ thật. Từ đâu giờ sáng nay đã có điện thoại từ văn phòng bí thư thành uỷ báo tin đồng chí ấy đang nằm cấp cứu trong bệnh viện. Thế là mọi người ào ào kéo nhau đi thăm đồng chí bí thư từ lúc thủ trưởng chưa tới đây kìa…”
Ong thành uỷ kinh ngạc, đứng ngẩn ra như trời trồng. Hoá ra là như vậy đó….
*
* *
Gã lái xe đã kịp đưa ông Bí thư đi cấp cứu và khi tỉnh lại, với quyền lực người đứng đầu thành phố nhất định ông ta sẽ trả thù.Nhớ lại cảnh vợ ông đấm thùm thụp vào mặt ông Bí thư, còn chính ông thì doạ nạt , ra điều kiện, ông thành uỷ vái trời cho ông ta chết , mọi chuyện sẽ chôn vùi vào bí mật và ông sẽ rảnh rang đấu trí với ông Sáu Thượng. Ong sốt ruột hỏi ông già thường trực :
“ Sức khoẻ đồng chí Bí thư ra sao rồi ? Đã tỉnh lại chưa ?”
“ Làm sao tôi biết được. Nghe nói đứt mạch máu não hôn mê sâu lắm mà…”
Ong thành uỷ viên mừng thầm, tốt hơn hết lão chết luôn đi cho ông được yên thân. Trước mắt ông cần nắm vững tình hình đặt kế hoạch hành động. Ong vội vẫy taxi tới bệnh viện thành uỷ - cao cấp nhất trong thành phố. Hàng dẫy dài xe con nối đuôi nhau dậu suốt con phố . Công an phải điều cả cảnh sát giao thông tới giữ trật tự. Thì ra mạng sống của ông Bí thư thành uỷ hiện đang là mối quan tâm số 1 của giới quan chức và doanh nhân trong thành phố. Người ta đặt ông nằm ở một phòng săn sóc đặc biệt , trong đó chỉ có vợ ông và các bác sĩ đang chiến đấu với thần chết đang lăm le lưỡi hái đưa ông Bí thư về với bác Hồ.
Ngoài cửa phòng là một phòng lớn khác ở đó tập trung hầu như đủ mặt các ông Giám đốc Sở, các cán bộ đầu ban ngành, đoàn thể trong toàn thành phố.
Vừa bước chân vào, ông thành uỷ đã nhận ra ngay ngồi hàng ghế đầu là đồng chí Phó Bí thư kiêm Chủ tịch Uỷ ban nhân dân, đồng chí Uỷ viên thường vụ kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, đồng chí thành uỷ viên phụ trách tài chánh quản trị, bà Trưởng ban kiểm tra thành uỷ, ông Trưởng ban nội chính, ông Giám đốc Sở y tế…Tóm lại toàn thể các VIP trong thành phố đều tề tựu ở đây. Ông thành uỷ nhìn thấy những gương mặt phì nộn, mắt ti hí, trán ngắn và những cặp môi thâm xì. Đầu tóc và cách ăn mặc của các VIP có thể khác nhau nhưng tất cả đều chung một vẻ rất rõ ràng là trình độ văn hoá của các VIP quá lùn, bù lại, ánh mắt láo liên trên gương mặt trì độn lại cho thấy một khả năng kiệt xuất về ‘đấu đá nội bộ”, “chen lấn giành ăn”. Anh Hai nắm điện lực, anh Ba nắm viễn thông, anh Tư nắm giao thông công chánh…sau mấy chục năm đổi mới, xây dựng nền kinh tế thị trường mang định hướng xã hội chủ nghĩa, bằng thủ đoạn giải thể các xí nghiệp làm ăn lỗ lã và mẹo cổ phần hoá các doanh nghiệp Nhà nước, các VIP đã cắt xong miếng bánh và chia ra ai cũng có phần khiến cho việc “giải tư” khối tài sản công của nhà nước trở nên nhanh gọn nhất thế giới vượt xa cả Nga và khối các nước Đông Âu sau khi thể chế cộng sản sụp đổ.
Trừ Đảng ta ra, chắc thiên hạ ai cũng thừa biết quá trình “giải tư’ các doanh nghiệp Nhà nước vốn thuộc sở hữu toàn dân được thực hiện nhanh gọn đến chóng mặt vậy chính là vì nó được gắn một loại động cơ có tên là…”ăn cắp”, ăn cắp một cách êm thấm, hợp pháp .
Một lần ông thành uỷ đến thăm một xí nghiệp trước đây thuộc quốc doanh, nay là Công ty trách nhiệm hưữ hạn, tính chất và danh xưng tuy có thay đổi nhưng ông Giám đốc thì vẫn người đó. Vừa đặt chân vào phòng khách, ông thành uỷ đã nghe ông Giám đốc cười ha hả :
“ Báo cáo với đồng chí thành uỷ, ngày trước xí nghiệp này là của Nhà nước, nhưng bây giờ, cổ phần hoá rồi nó thuộc về em. Từ nay cái điện thoại này, bộ bàn ghế kia…tất cả đều là của em tuốt. Thanh tra muốn vào hả ? Hãy đợi đã nhé, phải có giấy tờ, thủ tục đầy đủ chứ không có vào khơi khơi như khi em còn là doanh nghiệp Nhà nước nữa…”
Ong thành uỷ cười héo hắt :
“ Cậu lấy đâu ra tiền mà mua tới 80% cổ phần của xí nghiệp vậy ?”
Onga Giám đốc nháy mắt đầy ý nghĩa :
“Cái việc cổ phần hoá này chẳng khác gì…ăn cỗ đồng chí thành uỷ ạ. Anh kiểm toán cũng có phần, anh Sở tài chính cũng có phần , em cũng có phần và tất nhiên cả công nhân cũng được chia chút chút chớ…”
Ông thành uỷ hoài nghi :
“ Tôi vẫn không hiểu lương cán bộ thời bao cấp như cậu lấy đâu ra tiền mua cổ phần ?”
Oong Giám đốc trách nhiệm hữu hạn cười rất tươi :
“ Lại mỡ nó rán nó anh ạ. Trước hết là thằng tài chánh , giá 10 nó chỉ định có 1. Thứ gì không cần thiết em cho bán bớt đi. Tiền chênh lệch em mua cổ phần. Thế rồi em vẽ ra những” món nợ ma” cho Nhà máy và em đứng ra nhận trả nợ thay , tiền trả nợ tính vào tiền mua cổ phần. Cứ “xào đi xào lại ” như vậy là a lê hấp…Xí nghiệp Nhà nước biến thành Công ty trách nhiệm hữu hạn đứng tên em…”
Cứ cái mẹo “cổ phần hoá” như vậy, các VIP ngồi ở đây đã chia chác nhau đủ mọi Công ty lớn Công ty nhỏ và cho đến giờ mỗi VIP đã có trong tay cả chục triệu đô la. Và cứ cái kiểu quản lý theo băng nhóm “siêu quyền lực” như hiện nay , trong vòng 10 năm nữa, tại cái nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa này, các ngành kinh tế quốc dân sẽ vỡ ra thành các đại Công ty do con cái các VIP nắm tuốt luốt. Thằng dân đen chỉ có mỗi việc là è cổ bán sức lao động giá rẻ hoặc bán con gái vào các động điếm.
Ong thành uỷ vừa bước chân vào phòng đợi , hàng chục cặp mắt của các VIP đổ dồn vào ông. Chắc họ đã biết sự liên quan giữa ông với việc ông Bí thư đột ngột đi cấp cứu. Phen này thiên hạ tha hồ đồn thổi nhất đại hội Đảng bộ thành phố nay mai sắp họp . Rất có thể ông Bí thư bị một lực lượng dấu mặt nào đó mượn tay ông thành uỷ hãm hại cũng nên. Và cũng rất có thể ông thành uỷ nắm được chuyện khuất tất gì đó của ông Bí thư khiến ông này lo quá đứt mạch máu não cũng chưa biết chừng. Trong sự kiện này khối anh mừng rỡ vì một khi thay Bí thư thì cả bộ máy điều hành cũng thay hết theo. Các ghế quan chức trong thành phố lại được mang ra mua bán, đổi chác. Tất nhiên cũng khối anh lo đứng lo ngồi. Lo nhất là mấy anh đã đặt tiền vào cửa ông Bí thư rồi, nay ông đứt gân máu, bán thân bất toại làm sao còn giữ được chức Bí thư để giao ghế cho các “thân chủ’ đã góp đủ tiền ? Bởi vậy phòng đợi trong bệnh viện tuy im ắng mà bên trong sôi sục chẳng thua gì một phiên giao dịch trên thị trường chứng khoán.
Ong thành uỷ còn đang đứng lớ ngớ giữa đám đông trong phòng đợi bỗng dưng bị ai đó giật mạnh tay áo làm ông giật mình, toát mồ hôi tưởng công an ‘triệu tập” . Hoá ra không phải…đó là bà Bảy, Trưởng ban kiểm tra thành uỷ lù lù đứng trước mặt ông. Không còn vui vẻ , đon đả như lần bà tới nhà ông dàn xếp để ông thôi không truy tìm con gái bị mất tích nữa, lúc này bà có vẻ đăm chiêu, lầm lầm như có điều gì đang bức xúc trong lòng. Bà kéo tay ông thành uỷ ra góc phòng hỏi nhỏ :
“ Có phải đồng chí Bí thư bị ngất xỉu ngay trong phòng khách nhà anh không ?”
Ong thành uỷ tròn mắt :
“ Chị lấy tin đâu ra mà lẹ quá vậy ?”
“ Thì tôi nghe văn phòng thành uỷ thông báo vậy mà…”
Ong thành uỷ sợ hãi :
“ Thông báo còn nói gì nữa không ?”
“ Không , chỉ thế thôi và thêm phần phân công đồng chí Phó bí thư trực tạm thời làm quyền Bí thư chờ kết luận của bác sĩ…”
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét