Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 71 )



                                             (tiếp theo)




Cả đêm đó cậu Bảy nằm dưới đất vò đầu bứt tai không hiểu chuyện  gì bà Phu nhân bỗng dở chứng ? Bị đạp hai cái , cậu nín thinh, không dám mở miệng thắc mắc kẻo bà đạp cho cái nữa. Thế rồi bà làm mặt giận cả tuần sau mới tha bổng bằng  chuyến Vũng Tàu  uống thả ga rượu tây với tôm hùm và bù lại, tất nhiên cậu cũng phải tận tình “phục vụ” . Mãi sau này, khi đã thành “phế nhân”, cậu cũng chưa hiểu  đôi khi bà Phu nhân nổi máu điên bất tử vậy . Riêng thầy nhân điện biết rõ ngọn ngành. Vào một kỳ “phát lương” , bà Phu nhân vừa nhận được khoản “lại quả” khá bộn do chủ đầu tư được ông Chủ tịch ký duyệt dự án trong tỉnh nên bà nổi máu hào phóng đưa gấp đôi mọi khi. Lúc đó ông thầy nhân điện đã nhẵn túi vì  chơi đề nuôi mãi một con số đánh hoài đánh hoài vẫn thua. Ong đã phải cầm cái xe đạp và cái ti vi ngày ngày góp tiền cho chủ đề hy vọng thắng một quả chuộc lại mọi thứ mà thua vẫn hoàn thua. Bởi thế nhìn thấy tập tiền , ông Ba Tạ mừng quớ :

“ Oi trời ôi, sao bữa nay em sộp quá vậy ?”

Bà Phu nhân vui vẻ :

“ Thì bồi dưỡng sức khoẻ cho anh mà…”

“ Phải phải, cái này gọi là chi phí tái sản xuất sức lao động…”

Bà Phu nhân cau mày :

“ Anh nói  gì kỳ vậy ?”

Ong thầy nhân điện hứng lên cười cợt :

“Thì  coi như em “bo” cho anh rồi anh …”bo” lại cho em mà…”

Bà Phu nhân chợt nổi cáu :

“ Vậy chẳng hoá ra là trao đổi ? Là mua bán hả ?”

Nói rồi bà đùng đùng đứng dậy ra khỏi phòng không thèm nhìn mặt ông suốt  mấy ngày liền làm ông hoảng hồn tự trách đã không biết t giữ mồm giữ miệng .

“ Người  đàn bà yêu cả bằng tai nữa” – may cho thằng Bành Trọc được lão Thuộc “tư vấn” nên bù lại sự thô bạo trong làm tình, gã  nói năng rất dịu dàng, thổi vào tai bà Phu nhân những lời êm ái làm bà ngày càng coi gã như cục cưng quý nhất đời. Chứ lại không ư ? Khác hẳn cậu lái xe với ông Ba Tạ ngày trước, lúc nào cũng chỉ  tiền là tiền, đâu có chút tình yêu nào , riêng anh Bành, bà ấn tiền vào tay chẳng thèm lấy . Nếu không vì tiền thì đích thực vì…yêu chứ còn gì ? Oi chao , hoá ra đi mãi tới nửa cuộc đời, bước vào cái tuổi 50, bà Phu nhân mới tìm thấy tình yêu đầu đời . Thôi thì chậm còn hơn vĩnh viễn không. Vậy cũng hạnh phúc chán ra rồi.

Thế còn đức ông chồng Chủ tịch tỉnh ? Dẫu rằng cả hai đã sống với nhau từ những ngày còn bom đạn trong rừng, đã được cơ quan tổ chức đám cưới chính thức công nhận vợ chồng, nhưng bây giờ bà mới hiểu ông Chủ tịch đến với bà vẫn chưa phải là tình yêu mà mới chỉ là…  “tìm hiểu” – tìm hiểu lý lịch, tìm hiểu quan hệ xã hội, tìm hiểu lập trường tư tưởng…để đi tới thực hiện dự kiến của tổ chức, cái đó đâu gọi được  là tình yêu. 
Lạ thay hồi dan díu cậu Bảy lái xe và ông Ba Tạ, đêm về nằm cạnh chồng, bà Phu nhân vẫn thích gần ông, đêm nào bà đòi mà ông mệt ngủ lăn ra như chết là sáng hôm sau bà gắt gỏng um sùm y như ông có lỗi lầm gì . 
Nhưng với anh Bành Trọc  bà lại khác hoàn toàn. Cứ mỗi lần ở chỗ anh về, bà không còn muôn nhìn mặt ông Chủ tịch nữa, nhất về đêm, bà cuộn cái chăn mỏng kín quanh người, nằm quay lưng vào ông và mỗi lần vô tình động chạm tới da thịt ông bà lại thấy  như…có lỗi với anh Bành Trọc. Có đêm nhớ anh quá, bà cứ trằn trọc, lăn qua lật lại làm ông Chủ tịch lại tưởng bà đòi ông “trả bài”, liền nắm lấy tay bà kéo vào người, lập tức bà run bắn như điện giật, rút phắt  tay ra và đạp ông bắn ra xa. Ong Chủ tịch choáng người, thở hào hển :

“ Có chuyện gì vậy ?”

Bà Phu nhân bực mình :

“ Chuyện gì là chuyện gì ?”

“ Thì đấy, khi không bà đạp bắn tôi ra…”

Bà Phu nhân cười nhạt :

“ Tưởng chuyện gì … không đạp ông ra ôm ông vào lòng thì ăn cái giải gì ? Còn xi quách nữa đâu mà đòi ôm với ấp ?”

Ông Chủ tịch tím người :

“ Bà dám ăn nói vậy với tôi ?”

“ Có thế nào tôi nói vậy chứ sao ?”

Ong Chủ tịch ắng cổ không cãi  .Thì sự thực là vậy, nhưng vợ chồng còn có cái nghĩa, chẳng lẽ không còn chuyện chăn gối nữa, vợ chồng biến thành người dưng ? Hồi này ông thấy bà có nhiều biến đổi lạ lùng lắm. Ngày nào cũng kêu thợ làm móng sửa sang mất cả buổi, rồi thì bà khuân về một loạt quần áo mới ở cái tuổi cô Kim Anh nhà ta mặc vẫn còn lố tuổi. Rồi thì bà đi cắt mắt, xăm môi, tóc uốn vỏ ốc ôi chao ôi thoạt nhìn cứ tưởng bà ăn diện để đi vũ trường, chơi “ lắc” đú đởn với đám con nít. Ong vốn nể bà không dám hỏi, chỉ thắc mắc riêng với cô con gái :

“ Má mày hồi này ăn vẫn kiểu gì ba thấy ghê mắt quá…”

Những tường cô con gái hùa với bố lên án bà mẹ đỏm đáng  , ngờ đâu cô Kim Anh lại trách móc :

“ Má ăn mặc sao kệ má, tự do cá nhân mà ba. Có thể ba thấy má diện vậy là lố lăng nhưng mọi người lại thấy đẹp thì sao ?”

Ong Chủ tịch bực mình :

“ Đẹp đâu chẳng thấy, nom cứ như con điếm đứng đường…”

“ Ai chà, câu này là ba nói chứ không phải con đâu nha, lỡ mà đến tai má thì ba mệt với bả…”

Ông Chủ tịch hoảng sợ :

“ Thôi thôi ba rút lại ý kiến đó, chớ có mách lại với mẹ lại tan cửa nát nhà. Thôi mặc kệ bả, muốn mặc sao thì mặc, ba chỉ sợ quần chúng nhân dân nó đồn thổi, chê bai riễu cợt đến tai ông Sáu Bí Thơ thì mất uy tín  ba …”

Cô Kim Anh bật cười :

“ Ba thì  lúc nào cũng chỉ lo đến giữ uy tín . Ba không thấy vợ chú Sáu với vợ các chú ở ngoài Hà Nội vào hả ? Bà nào bà nấy diện còn mốt hơn thanh niên . Có bà mặc  áo ba lỗ hở cả cổ cả nách lại chơi nguyên một cái kiềng vàng tổ chảng ở cổ. Có bà mặc zean "sọt” sau lưng còn ngáp một miếng trắng hếu …”

Ong Chủ tịch tròn xoe mắt :

“ Vợ cán bộ lãnh đạo ăn mặc thế thì còn ra cái thể thống gì ? Lẽ ra mấy bả phải đầu tầu gương mẫu tiết kiệm giản di cho thế hệ trẻ nó noi gương chớ ?”

 Cô tiểu thư cười rũ :

“ Xưa rồi ba ơi. Ba có biết má anh “cằm bạnh” sinh hoạt hàng ngày thế nào không ? Buổi sáng uống cà phê phố hàng Mành ngoài Hà Nội, trưa chạy xe xuống Đồ Sơn ăn hải sản, chiều tắm biển Tuần Châu, tối đã vi vu Sàigòn để chơi tăng 3 rồi…Đó, phải sống sôi nổi vậy chớ. Mà má ảnh cũng chỉ thua má nhà mình có dăm tuổi thôi. Năm nào đức ông chồng bận mấy bận cũng phải đưa bả đi du lịch châu Au dăm bữa nửa tháng không thì thành chuyện ngay…”

Ong Chủ tịch tròn xoe mắt :

“ Lại còn thế nữa kìa ? Bộ sống theo kiểu tư bản hả ?”

“ Còn hơn tư bản . Sống bây giờ phải hưởng thu vầy  mới gọi là sống . Ba cứ suốt ngày công tác với cơ quan, tối về còn ca cẩm chuyện ăn mặc của má thì có ngày má…”

Cô tiểu thư biết mình lỡ lời, im bặt. Ong Chủ tịch buông một tiếng thở dài :

“ Hồi này con có thấy má con thay đổi nhiều không ?”

Kim Anh giật mình. Thôi chết, không khéo bà già có kép mới,  ông già biết chuyện rồi cũng nên. Kể ra chuyện đó bây giờ cũng chẳng có gì là ghê gớm, ông gìa mất uy tín từ sau vụ “phạm phòng với con bé Gái, còn bà già thì khỏi nói, mát trời ông địa , ông ăn phở bà ăn hủ tiếu đã thành cái sự thường tình trong gia đình . Chỉ có mỗi một điều cô đã dặn má cô là làm gì thì làm phải kín kín, tuyệt đối không để lộ cho ba cô biết chuyện. Đành rằng ông chẳng làm gì được bà nhưng nhỡ ông nổi cơn ghen tăng huyết áp, đứt mạch máu não thì nguy. Nghĩ vậy cô chối phắt :

“ Má có thay đổi gì đâu. Chỉ mua mấy bộ đồ mới để mặc theo…phong trào ấy mà, ba để ý làm gì cho mệt đầu…”

Tuy nhiên từ hôm đó cô tiểu thư bí mật theo dõi mẹ. Từ ngày ông thầy nhân điện chết bà Phu nhân quả có ít đi ra ngoài, thỉnh thoảng chỉ đi lễ đền rồi đi chợ còn cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà nội trợ, bếp núc . Khoảng chừng nửa tháng nay má cô thay đổi hẳn, buổi sáng có khi ngồi cả tiếng đồng hồ trước bàn phấn, rồi thì chọn áo chọn quần cũng mất bằng ấy thời gian nữa mới ra khỏi nhà. Hồi này bà không đi xe cơ quan nữa, báo chí nói riết vụ vợ con cán bộ xài xe công, Thủ tướng cũng đã có chỉ thị nghiêm cấm chuyện đó nên ông Chủ tịch căn dặn phòng hành chính không được điều xe cho bà. Không xài xe công, bà Phu nhân đi taxi lại thấy tiện, đi đâu đỡ lo lái xe về mật báo ông Chủ tịch. Khi cần bà chỉ việc bấm điện thoại di động là có xe đón bà tận cổng. Hôm đó vừa có tiếng còi xe ngoài cổng, cô Kim Anh   cũng sẵn sàng xe máy bám theo. Taxi dừng trước cổng chợ rồi phóng đi, bà Phu nhân đi vào nhà lồng mua bán qua quýt, lát sau lại trở ra, kêu taxi khác đi tiếp hoàn toàn không hay biết có cô Kim Anh đang bám theo sau.  Chiếc xe chạy vong vòng rồi ra khỏi thị xã phóng trên quốc lộ chừng gần chục kilômét nữa mới ghé vào một nhà nghỉ nhỏ xinh nằm nép trong rặng cây um tùm. Chờ bà Phu nhân ghé nói gì đó với tiếp tân rồi đi sâu vào trong, cô Kim Anh mới ghé quán cà phê ngay trước cửa khách sạn ngồi chờ. Vậy là đã rõ, ba cô nghi ngờ rất đúng, má cô đã có kép mới rồi , còn cô hoàn toàn không biết. Bà già ghê thiệt  Hoạt động bí mật vào loại siêu.
Chứng kiến những thay đổi của bà Phu Nhân , lão Thuộc cười hô hố bảo thàng Bành Trọc :
" Vậy mới gọi là yêu - yêu thời đồ đểu. Mày cứ  chơi tới đi, coi như đại diện dân oan trả thù giai cấp tư sản đỏ cướp ruộng dân cày ..."



                              (còn nũa)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét