Hôm sau, để Yến Nhi ở Phú Quốc, gã cằm bạnh và Kim Anh bay về tỉnh. Ong Chủ tịch tỉnh phái gã thư ký đánh xe con đón tận sân bay Tân Sơn Nhất. Vừa nhác thấy thằng cằm bạnh, gã thư ký đã thầm reo lên , ối mẹ ôi sao giống bố nó đến thế . Thực ra gã thư ký đã bao giờ có vinh dự được gặp đồng chí Chín kính mến, địa vị và uy tín của đồng chí ấy chỉ cho phép gã được nhìn thấy đồng chí, nghe đồng chí phát biểu ở trên… ti vi thôi. Tỉnh gã đang làm thư ký cho ông Chủ tịch thuộc vùng sâu vùng xa Nam bộ, ngoài thế mạnh là “tiêu” và “điều” với vài trăm ngàn héc ta cao su, tỉnh được coi nghèo nhất đồng bằng sông Cửu Long, bổng lộc ít, phong bì cũng mỏng, bởi vậy chưa bao giờ đồng chí Chín ghé thăm tỉnh gã. Thật chẳng bù các tỉnh và thành phố lớn như TP Hồ Chí Minh, Vũng Tàu, Bình Dương, Đồng Nai….đồng chí Chín cứ ghé thăm xoành xoạch , nghe nói mỗi lần vậy, tỉnh uỷ và Uỷ ban lót tay đồng chí qua đám tháp tùng không dưới năm tỷ. Bây giờ ông Chủ tịch tính dùng thằng cằm bạnh tiếp cận đồng chí Chín thật không khác gì đánh bạc đặt tiền vào cửa…tù mù. Nghĩ vậy gã thư ký vẫn vồn vã :
“ Cô cậu đi máy bay có mệt không ?”
Gã cằm bạnh chun mũi vẻ ghê tởm câu hỏi của tên lạ mặt chẳng hiểu sao cứ sấn tới gã “thấy sang bắt quàng làm họ”. Cô tiểu thư Kim Anh vội vàng :
“ Em xin giới thiệu, đây là anh thư ký của ba em, còn đây là anh Hàm, bạn thân của em…”
Gã thư ký rối rít giơ tay ra bắt, mắt không rời cái cằm bạnh của thằng con trai đồng chí Chín, cằm như vậy thảo nào bố mẹ nó đặt tên là “hàm”. Tất nhiên không phải “hàm én , mày ngài” như cụ Nguyễn Du tả Từ Hải, mà “hàm bạnh” , kéo cái trán thấp xuống làm gương mặt gã thoạt nhìn đã xếp ngay vào loại xuất thân…hạ tiện. Quả nhiên, câu trước câu sau, gã cằm bạnh đã văng tục :
“ ĐM, nóng quá hí…Giờ phải về ngay khách sạn nghỉ ngơi đã hí…”
Gã thư ký vờ vâng dạ rồi ngầm gọi điện cho ông Chủ tịch . Theo đúng kế hoạch từ nhà, gã phải đưa hai người về thẳng dinh ông Chủ tịch, vợ chồng ông đã bày tiệc đón tiếp. Tuy nhiên ý của quí tử đồng chí Chín là ý trời, gã thư ký được lệnh cứ theo cậu mà thi hành. Thế là gã đành cho xe chạy thẳng tới khách sạn du lịch Sàigòn. Xe vừa đậu trước cửa , gã cằm bạnh hất hàm :
“ Ghé đây làm gì ?”
Gã thư ký cười nịnh :
“ Thì theo yêu cầu của anh, em đưa anh tới nghỉ khách sạn cho mát mẻ đã…”
Gã cằm bạnh hất hàm :
“ Nghỉ đây à ? Nghỉ nhà trọ à ? “
Gã thư ký vội vàng :
“ Không không, đây là khách sạn du lịch 5 sao chứ đâu phải nhà trọ…”
Gã cằm bạnh buông một câu gọn lỏn :
“ Lên Niu Uôn…”
Oi mẹ ôi, New World là khách sạn Mỹ, nơi Tổng Thống Clinton đã nghỉ lại trong chuyến thăm Sàigòn, vào đó nó chặt đẹp một đêm vài trăm đô chứ giỡn. Gã thư ký tuyệt vọng đưa mắt nhìn Kim Anh để cầu cứu. Chẳng ngờ cô tiểu thư cũng hùa theo gã cằm bạnh :
“ Phải đây, mình lên Niu Uôn nghỉ lại mai về, ở khách sạn Sàigòn làm gì, “dơ” thấy mồ tổ…”
Í mèn ơi, chẳng ngờ cô tiểu thư cũng lên giọng “làm sang” vậy. Thật chẳng bù cho cái hồi tỉnh mới được “giải phóng”, gã vừa được nhận về làm thư ký cho ông Chủ tịch tỉnh. Hồi đó cô Kim Anh mới học cấp 1, người gầy gò ốm yếu như con mèo hen, sáng ra đạp xe đi học sau khi lót dạ bằng mẩu bánh mì và ly sữa đậu nành, thời đó sang trọng lắm rồi. Vậy mà bây giờ, ngay đến khách sạn 5 sao Sàigòn cô cũng còn chê “dơ” thì thật đúng là …cách mạng thiệt rồi, đổi chỗ bà chủ xuống làm con hầu và con hầu nhảy ngay lên địa vị bà chủ. Thực ra “bà chủ” làm con hầu thì ít thấy mà con hầu nhảy lên làm bà chủ cứ nhan nhản trong xã hội. Khắp nơi nơi , đâu đâu cũng thấy những ngôi biệt thự xinh đẹp toạ lạc giữa vườn cây um tùm, nơi ở của những “con anh Sáu, cháu anh Ba…”, bên trong không thiếu tiện nghi hiện đại nào, từ bồn tắm có máy tạo sóng đến ti vi màn hình tinh thể lỏng, máy nghe nhạc âm thanh surround; chỉ có điều phần lớn chủ nhân của chúng đều chỉ dùng để nghe nhạc sến hoặc hát cải lương qua dàn máy karaoke hoặc coi phim bộ Hồng Kông, Hàn Quốc. Bởi thế cô tiểu thư có thể bấm thang máy nhoay nhoáy đưa gã cầm bạnh lên lầu nhận phòng nhưng những chương trình ti vi các đài phương Tây cô cho qua hết mà chọn ngay chương trình “Vầng trăng cổ nhạc “ của đài truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh mở oang oang làm gã cằm bạnh cũng phải kêu lên :
“ Nghe cải lương làm gì, buồn bỏ mẹ, chuyển sang MTV đi…”
Hoá ra thằng cằm bạnh vốn gốc người miền Trung nhưng sinh ra ở Hà Nội vào lúc gia đình nó đã hưởng chế độ cung cấp đặc biệt theo tiêu chuẩn trung ương của bố nó nên mặc dầu con người nó chưa dứt hẳn gốc gác nhà quê nhưng cũng đã nhiễm máu thị dân biết ăn chơi, hưởng thụ khá hơn cái đám con anh Sáu cháu anh Ba trong miền Nam chỉ mới đổi đời từ ngày có kinh tế thị trường cha mẹ bắt đầu moi được tiền từ các dự án và ăn của đút của đám doanh nhân mới hình thành.
Tối hôm đó theo lệnh ông Chủ tịch, riêng tiểu thư Kim Anh và gã cằm bạnh ở khách sạn Mỹ còn gã thư ký và bác lái xe phải trọ khách sạn Việt Nam, tuy rẻ gấp mấy lần nhưng cũng có đủ cả máy lạnh, ti vi…không thiếu gì . Hôm sau tới khách sạn New World thanh toán tiền, gã tá hoả lên vì cái hoá đơn hơn ba ngàn đô la. Thì ra đêm qua cậu cằm bạnh chơi toàn rượu tây, xơi toàn thức ăn ngoại hạng và nhất là cậu cũng mò vào đủ các dịch vụ tắm hơi, massage, cắt tóc…chẳng thiếu thứ gì trong khách sạn. Gã phàn nàn với cô tiểu thư :
“ Cô cậu xài một đêm hết mẹ nó cả một gia tài của dân cạo mủ cao su…”
Cô tiểu thư không lạ gì tính đốt tiền trong túi người khác của thằng cằm bạnh, cô ghé tai gã thư ký, nói nhỏ :
“ Tiền ba đầu tư chiều sâu đó, mai mốt trúng cử khoá mới thu hồi vốn mấy hồi…”
Gã thư ký cười nhạt :
“ Chẳng biết có chắc ăn không ? Tiền mất ghế cũng bay …”
Cô tiểu thư liếc nhìn thằng cằm bạnh từ trong khách sạn đi ra, nói khẽ :
“ Cho xe chạy lẹ lên không ảnh đòi ăn trưa ở Sàigòn thì lại tốn nữa…”
Gã thư ký OK liền, giục mọi người lên xe và hối bác tài chạy mau về tỉnh. Chiếc xe Mẹc sang trọng chạy qua các phố trung tâm, gã thư ký nóng ruột, chỉ mong thoát cho nhanh khỏi cái thành phố mà chỉ mới qua một đêm gã đã phải chi cả ba ngàn đô la cho cái máu 4C - “con cháu các cụ” của thằng cằm bạnh. Lúc này hắn đang ngồi băng sau cạnh Kim Anh, mặt lạnh như kem, mắt lờ đờ như con nghiện đói thuốc, có trời cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì. Nghe đồn thằng này học hành dang dở từ năm lớp 7, bị đuổi học vì giở trò mất dậy với đám con gái; bố mẹ nó vội tống đi Úc học. Suốt hai năm học chung với đám trẻ con Việt kiều vượt biên , chứng kiến các cuộc mít tinh, biểu tình phản đối Việt cộng, khi được về nước nghỉ hè, nó thắc mắc, hỏi bố :” Cộng sản là cái thứ gì mà bên đó người ta chửi quá trời vậy bố ?”. Ong cán bộ cao cấp sợ toát mồ hôi, cứ để nó học hành bên đó, giao du với đám con cái nguỵ có ngày bị lôi kéo phản lại sự nghiệp cách mạng của bố nó. Thôi đành cho nó học “bậy bạ” trong nước, cốt có chỗ sau này lấy cái bằng đại học. Tuy nhiên hắn học thì ít mà quậy phá ở các khu ăn chơi thì nhiều, mấy lần nhậu say đánh lộn bị công an bắt về đồn, thư ký của bố nó lại phải tới bảo lãnh về. Nhìn ông con lớn tướng suốt ngày lêu lổng chẳng chịu học hành, bà mẹ khuyên răn :
“ Con không chịu theo gương con trai các đồng chí cao cấp bạn bố con. Chẳng hạn anh Ty con đồng chí Phan văn Khải, anh Tuấn con đồng chí Nông Đức mạnh, rồi cả con trai đồng chí Trần Đức Lương nữa ? Anh nào cũng giỏi giang, người thì làm Chủ tịch thanh niên, người thì làm lãnh sự, người làm Tổng Giám đốc…Bây giờ cái đám con cháu các cụ đều được cất nhắc làm to cả. Con phải cố gắng học hành sau này còn nối nghiệp bố chớ ? ”
Hắn cười cười :
“ Nối nghiệp bố làm cái gì ? Sau này bố chết mình cứ tiêu cho hết tiền của bố để lại đến đời cháu đời chắt cũng chưa hết…”
Nghe cậu quí tử nói năng “khẩu khí” vậy, ông cán bộ cao cấp trợn mắt :
“ Mày dự định thế tao sẽ cắt xuất mày. Tao sẽ di chúc không chia cho mày một xu .”
Nói vậy thôi, sau mấy năm quí tử học hành thi cử chẳng ra sao, ông bố vẫn chạy cho cậu cái bằng tốt nghiệp đại học xây dựng và tìm cho nó một chỗ thuận lợi nhất để khởi nghiệp nối dõi ông sau này. Vào ngành xây cất theo đúng văn bằng của nó ư ? Không được, giao việc đó cho nó khác nào giao mỡ vào miệng mèo, nó rút ruột hết bê tông sắt thép, công trình xây cất xong chỉ vài năm là đổ sụp rồi liên luỵ cả tới ông thì nguy. Cho nó đi theo con đường chính trị làm công tác thanh niên như con trai đồng chí Nông Đức Mạnh ? Cũng không được, thằng con ông đầu óc tăm tối, tính nết phổi bò sao lãnh đạo được thanh niên ? Hay cho nó đi theo con đường làm cán bộ ngoại giao như con trai đồng chí Trần Đức Lương ? Cũng chẳng xong, thằng con ông câu trước câu sau là văng tục, chửi bậy làm ngoại giao sao được.
Sau cùng ông đành xếp cho nó một ghế Trưởng phòng điều độ ở một Công ty du lịch cỡ nhỏ. Ông tính nó cứ kiên trì làm ở đó vài ba tháng, ông sẽ đưa nó vào Đảng, một hai năm sau kéo về ngành của ông để đích thân ông kèm cặp, đào tạo cho nó “nối tiếp bước cha anh”.
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét