Bác Ba Phi chợt nhớ cái khăn dệt vải thô, đen trắng, rằn ri thường khoác lên đầu che nắng mưa và gỡ xuống lau mồ hôi mỗi khi lao động nặng nhọc. Chiếc khăn từ lâu đã trở thành vật bất ly thân và thành biểu trưng cho không riêng gì các ông già mà cả các bà má, các em gái Nam bộ. Tất nhiên khi sang Mỹ bác vứt nó trong xó tủ, mang đi làm gì ? Bây giờ nơi đất khách xa xôi này lấy đâu ra khăn rằn ?
“ Thì anh tưởng tượng ra nó thôi. Tôi vứt ở nhà rồi, bên Mỹ này kiếm đâu ?”
Ông hoạ sĩ lắc đầu :
“ Nếu tưởng tượng được tôi cần gì tới bác, cứ lôi bất cứ ông già nào tới vẽ chả được ...”
Bác Ba Phi càm ràm :
“ Lôi thôi quá nhỉ ? Vậy không lẽ tôi điện cho vợ chồng thằng Đậu gửi sang ?”
Ong hoạ sĩ lắc đầu, vẻ suy nghĩ lắm bất chợt reo lên :
“ Thôi được , tôi nghĩ ra rồi...Mua cái khăn trắng dài rồi vẽ rằn ri lên . Bác nằm đây nghỉ , tôi đi kiếm khăn rồi vẽ...”
Ông hoạ sĩ nói xong vội vàng đánh xe đi. Bác Ba Phi ngồi lại một mình trong bộ xa lông to tổ chảng. Khiếp thật, ở bên Mỹ này nhà nào phòng khách cũng rộng rinh, đồ đạc toàn thứ đắt tiền và của độc. Như hồ nước xây ngay giữa phòng, có khóm trúc vàng, có ông Lã Vọng ngồi câu, có nước suốt ngày róc rách, có đèn mầu chớp nháy...chơi vậy may ra chỉ có các đại gia Sàigòn mới dám chơi. Vậy mà ông hoạ sĩ Tụng này ăn lương “oeo pheo ” Mỹ lại cũng xài sang chẳng kém gì đại gia Sàigòn mới kinh.
Nguyên bộ xa lông này chắc cũng cả trăm triệu chứ ít. Một bộ 6 chiếc ghế chành bạnh như ngai vua bằng loại gỗ gì cứ đen bóng , mặt bàn lát bằng đá gì cứ sáng choang như cẩm thạch. Rồi thì tượng đá ông tây ôm hôn bà đầm càng nhìn càng thấy sống động y như thực. Của này chắc đắt tiền lắm, bỏ rẻ cũng ngang chiếc xe hơi đời mới. Rồi thì la liệt nào đĩa cổ, chén cổ cái trưng trên bàn, cái treo tường .
Bác Ba Phi trố mắt nhìn tượng Phật bằng gỗ sơn son thếp vàng đứng lù lù góc phòng. Chèn đéc ôi, hẳn khuân từ ngôi chùa nào đó bên Việt Nam sang tận đây. Chắc kẻ trộm tượng Phật trong chùa mang bán đây. Thiện tai, thiện tai, bẻ tượng chùa là tội nặng lắm.
Bác Ba Phi nghe nói có ông đại gia Hà Nội, giàu nứt đố đổ vách, bỏ tiền ra xây chùa, ông khuân từ đâu về la liệt tượng Phật từ ông Thiện ông Ác, tượng La Hán, Phật bà quan Âm cho tới tượng trăm mắt nghìn tay. Thiên hạ tới tham quan cứ trầm trồ khen đứt cả lưỡi , riêng có một ông bạn già nói nhỏ :
” Nguy lắm, nguy lắm, “của bụt mất một đền mười”, chẳng biết ông mua bán ra sao, nhưng ông cứ khuân tượng trong chùa bầy trong phủ mình thế này trước sau cũng trả giá.”
Ông đại gia bỏ ngoài tai lời khuyên , còn chế giễu thời đại IT còn mê tín dự đoan. Nào ngờ hai thằng con trai du học nước ngoài bỗng dưng một thằng bị máu trắng, tiền đổ ra như núi mà vẫn nằm ngắc ngoải bệnh viện, còn một thằng nghiện ngập trở về nước người như cái xác ve và đau nhất là nhiễm AID giai đoạn cuối.
Con cái đã vậy còn cô vợ quanh năm xách túi sang Ý, sang Pháp sửa sắc đẹp đùng cái rước về anh bồ trẻ đáng tuổi con, khăng khăng đòi ly hôn chia gia tài.
Lúc đó ông đại gia mới giật mình nhớ tới lời cảnh báo của ông bạn già. Nhưng tỉnh ra đã muộn. Tai ương cứ dồn dập vậy mà vẫn chưa hết. Chẳng hiểu có đứa nào đó ghen ăn tức ở xúi dân địa phương rằng cái chùa của ông đại gia nằm ngay tại vị trí long mạch của làng khác nào mang bùa yểm đất làng, dân địa phương tha hồ lãnh búa tai ương dịch bệnh chỉ còn nước kéo nhau bỏ làng mà đi.
Thực hư chẳng biết sao nhưng cứ một đồn mười , mười đồn trăm thế là vào một đêm tối trời dân trai tráng trong làng bật đuốc ầm ầm kéo tới đập phá chùa của ông đại gia. Cũng may ông có đội vệ sĩ rất hùng hậu, lại có đường dây nóng tới cảnh sát 113 nên đám đông kéo tới phá phủ bị dẹp kịp thời, giải tán ngay, thiệt hại không đáng kể.
Mãi tới lúc đó ông đại gia mới tỉnh ra, cho lập đàn giải hạn và bao nhiêu tượng Phật khuân về ông đều cho người chở đi trả lại về chỗ cũ hết.
Bác Ba Phi cứ đứng tần ngần trước tượng Phật thếp vàng mà ngẩn ngơ suy nghĩ. Chẳng biết cái tội “bẻ tượng Phật” liệu có còn linh nghiệm khi sang tới đất Mỹ này không ?
Chiếc đồng hồ cổ treo tường thánh thót điểm 10 tiếng. Hoá ra đã 10 giờ sáng, tức 8 giờ tối ở bên Việt Nam rồi đó. Giờ này vợ chồng thằng Đậu chưa ngủ. Bác Ba Phi mang cell phone ra bấm bấm và lắng tai nghe. Bên kia đầu dây ngàn trùng xa cách vang lên tiếng con vợ thằng Đậu :
“ Nội hả nội ? Con đây nè...con vợ thằng Đậu đây nè...”
Bác Ba Phi mừng quýnh :
“ Nội đây..nội đây...vợ chồng ở nhà có khoẻ không ?”
“ Khoẻ lắm nội ơi chỉ có ..tiền là yếu...yếu lắm...”
Bác Ba Phi bực mình :
“ Tiền – tiền – lúc nào gọi điện thoại câu trước câu sau là lại nói đến tiền. Cá chết hết rồi, giờ tụi bay cần tiền làm gì ?”
Tiếng con vợ thằng Đậu léo nhéo :
“ Nuôi ba ba nội ơi. Nuôi ba ba đang có phong trào, người người nuôi ba ba, nhà nhà nuôi ba ba, chỉ có nhà mình là im re, cá chẳng nuôi ba ba cũng không nốt...”
“ Sao thiên hạ họ nuôi ầm ầm vợ chồng mi lại không nuôi ?”
Con vợ thằng Đậu la lên :
“ Chèn đéc ôi...thiên hạ nó mạnh vốn lắm...bỏ tiền ra đào hồ, chăng lưới, mua ba ba giống, rồi lo thức ăn ...tròm trèm cả trăm triệu đó nội ơi. Nhưng mà nuôi lâu và kỳ công lắm, nuôi cả năm tốn bao nhiêu tiền, bao công sức mà cũng chỉ nhỉnh ngang bàn tay . Được cái nhà hàng đặc sản thâu vào giá cao lắm. 550 ngàn /một ký lận...”
Bác Ba Phi cao giọng :
“ Các cụ nói tay làm hàm nhai, bọn bay không chịu chạy đây chạy đó, cứ suốt ngày sòng sõng với nhau đói là phải ...”
Con vợ thằng Đậu gân cổ cãi :
“ Tụi con không làm biếng đâu, tụi con cũng muốn bỏ công sức ra nuôi ba ba , chăm bẵm nó, ngặt vì không có tiền đầu tư xây hồ, mua giống ba ba nội ơi...”
Bác Ba Phi giật thót người, quay đi quay lại lại chuyện tiền bạc xây dựng cơ sở vật chất và mua con giống. Lần trước không có 50 triệu tụi nó đã mất vụ cá rồi. Lần này tính nuôi ba ba lại không có vốn. Bác cất tiếng hỏi :
“ Tụi bay cần bao nhiêu đủ nuôi ba ba...”
Thằng Đậu mới đi đâu về, dằng máy từ tay con vợ hét toáng :
“ 50 triệu...50 triệu tức 3 ngàn đô la nội ơi...”
Bác Ba Phi chợt nhớ bức tranh “trừu tượng” ông hoạ sĩ hứa bán được tới 3000 đôla nên bật cười ha hả :
“ 3 ngàn đôla à ? Chuyện nhỏ…”
Thằng Đậu hét lên :
“ Nội nói gì vậy ? 3000 đôla là chuyên nhỏ hả ? Nội có nói dóc không đấy ?”
Bác Ba Phi vọt miệng chửi :
“ Tổ cha mi…tao thèm nói dóc hả ?”
Thằng Đậu đầu giây bên kia cười hơ hớ :
“ Chèn đéc ôi…nội là bác Ba Phi…bác Ba Phi không nói dóc thì thành bác Ba Phì à…”
Bác Ba Phi tức quá lại chửi :
“ Ba Phi…Ba Phì ông nội mày…mai mốt tao gửi 3000 đôla về đúng có mà nhận nha, cúng dường cho nhà chùa hết cho rồi…”
Thằng Đậu la lên :
“ Ay chớ…nội chớ có cúng dường cho chùa..mấy ông sư lại đem tiền tô tượng đúc chuông , con cháu nội đến nắm xôi chẳng được…nội cứ gởi cho con…nuôi ba ba chỉ hai năm là huề vốn…”
Bác Ba Phi vui vẻ :
“ Nói vậy nghe được…ít bữa nữa tao gửi tiền về 3000 đôla mới láng coóng coi mày còn biểu nội mày nói dóc nữa không ?”
Thằng Đậu nhảy lên :
“ Thiệt không ? Nội nói thiệt không ? Mà tiền đâu vậy ? Phải dượng Tô Mì, chồng cô Ut cho vay không ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Không hề…mày sang đây khắc biết…vay 3 chục đi ăn phở với cắt tóc còn khó, nói gì vay những 3 ngàn đôla. Bên này tiền có đồng, cá có con hết, cái gì cũng vô sổ sách, có tính trước, tính sau hết , chẳng có tiêu bừa phứa như người Việt đằng mình đâu. “
Thằng Đậu không tin :
“ Nội nói gì kỳ vậy nội. Người ta vẫn thường nói giàu như Mỹ kìa. Sao nội nói vay tiền ăn phở , cắt tóc cũng khó là sao ?”
Bác Ba Phi hét vào ống nói :
“ Nội nói thiệt đó . Hôm rồi cô Ut có cô bạn làm “neo” giàu nứt đố đổ vách, nghe nói phải tới cả triệu đôla lận, vậy mà tính về Việt Nam, nghe nhà cô Ut có tía sang chơi, vội đánh xe tới hỏi han tình hình trong nước để sửa soạn về. Chèn đéc ôi, tao tưởng cổ hỏi gì cao siêu như giá chứng khoán, giá nhà đất , ai dè cổ hỏi khách sạn Saìgòn qua đêm hết nhiêu, thuê theo giờ hết nhiêu . Rồi nếu thuê một ngày thì mấy giờ phải trả phòng. Rồi phòng máy lạnh nhiêu, phòng xài quạt nhiêu ? Rồi từ Sàigòn bay ra Hà Nội tiền vé hết nhiêu, tiền taxi từ sân bay về Hà nội hết nhiêu ? Rồi ra Hà Nội vô khách sạn có phải “bo” cho người vác đồ cho mình không ? Nếu phải “bo” thì “ bo” nhiêu ? Chèn đéc ôi,hỏi hỏi chép chép đen cả trang giấy vẫn còn ham hỏi. Nội mới bảo :” Sao cô giàu có vậy mà về Việt Nam phải hỏi từng đồng từng cắc vậy ?”. Cổ trợn mắt :” Phải hỏi chớ, phải biết các loại chi phí, và chi phí hết bao nhiêu để mà lập kế hoạch tài chánh chớ ? “
Thằng Đậu sốt ruột :
“ Vậy nếu cô Ut không cho vay nội lấy tiền đâu ?”
Bác Ba Phi đáp gọn lỏn :
“ Tiền bán tranh chứ tiền đâu ?”
Thằng Đậu ngạc nhiên :
“ Tranh đâu mà nội bán ? Cô Ut cho hả ?”
Bác ba Phi hãnh diện :
“ Tranh tao vẽ chứ cô Ut nào cho ?”
Thằng Đậu phá ra cười :
“ Nội vẽ tranh ? Tranh của nội bán được 3000 đô la…ha ha…ha ha…ha ha…”
Chèn đéc ôi, nó cười đến nóng rãy cả cái máy điện thoại, khiến bác Ba Phi quát lên :
“ Mày cười gì ? Mày cười nội phải không ?
Thằng Đậu vẫn còn chưa hết cười :
“ Thì trước nay con chỉ thấy nội cầm cuốc, cầm cày thôi, có thấy nội cầm cọ bao giờ đâu nên nghe nói nội vẽ tranh bán được 3000 đô la nên con phải cười chớ sao ?”
Bác Ba Phi càm ràm :
“ Thì mày cứ cười đi…ít bữa nữa tao gửi tiền về thì đùng có nhận nha…”
Thằng Đậu la hoảng :
“ Ay chớ…nội chớ cúp mày vội…nôi nghe con nói đã này… chớ cúp máy vội …”
Tuy nhiên bác Ba Phi mặc xác thằng Đậu, vẫn cúp máy cái kịch.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét