Hà nội…”hồi ấy” (14)
(tiếp theo)
Không còn bụng dạ nào ngồi hưởng những giây phút êm đềm bên nàng nữa, tôi đứng phắt dậy, ấp úng xin lỗi, chào nàng và lừng lững dắt xe ra cửa.
Thật lạ, nàng chẳng hề ngạc nhiên về thái độ bất thường của tôi, chẳng căn dặn gì, cũng chẳng trách cứ , nàng vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng trên môi và hẹn tôi lúc nào rảnh cứ lại chơi. Lúc đó tôi không quan tâm chuyện đó, đầu tôi đang mải nghĩ tới sự xuất hiện bất ngờ của con vật bẩn thỉu kia, không, nhất định không phải tình cờ nó bay tới giây phút thiêng liêng, huyền diệu của tôi, nó chen vào giữa tôi và nàng đúng lúc đó chắc để nhắc nhở thân phận tôi đồng chủng đồng loại với nó chớ có hòng chòi lên phận người mà đòi yêu đương một người con gái tuyệt diệu như nàng.
Tôi giận lây cả nàng không lấy gậy đập chết con quái vật đi còn dùng quạt phảy nhẹ cho nó bay ra sau nhà như thể nó đáng thương lắm. Rồi tôi lại tự trách giận nàng như thế là sai, nàng chẳng hề biết tý gì về nỗi lo bị biến dạng tưởng là đã mất đi ngờ đâu vẫn còn canh cánh trong tôi. Càng kinh hoàng hơn nữa, trong buồng tắm của cơ quan vào buổi chiều,tôi lại nhận ra sợi lông quái ác mới mọc ra vẫn chỗ đó, có phần dài hơn những lần trước. Tôi bỗng thấy căm ghét căn phòng chuồng chồ ấy của tôi, căn nguyên của nỗi sợ hãi đôi khi trở lại vò xé gan ruột. Ước gì có một phép mầu làm nó biến khỏi mặt đất này và tôi dù có phải ngủ vỉa hè cũng cam lòng.
Đêm hôm đó tôi về sớm hơn thường ngày, bác sĩ Trịnh và một người đàn bà trẻ mà tôi đoán chắc là nàng “ngựa vía” bởi cái vẻ bốc lửa trên thân hình mũm mĩm, đang ngồi sát nhau và chắc bực mình vì bị gián đoạn cái công việc hắn sắp làm, Trịnh gắt tôi:
- Sao cậu về sớm quá thế ?
Vẻ mặt của tôi làm hắn nín bặt, sợ hãi :
- Chuyện gì thế ? Cá hỏi thăm hả ?
Tôi bước qua mặt nàng “ngựa vía” rùng mình như thể qua một điện trường tràn đầy dục tính khiến khó có người đàn ông nào rời nổi cặp mắt khỏi những hình khối phì nhiêu. Và thật lạ, tác động đó làm đầu óc tôi dịu lại cứ như cô nàng đa tình kia đã dội một gáo nước lạnh vào cơn nóng giận của tôi. Tôi dịu giọng:
- Hai bạn ngồi trong phòng này có ngửi thấy mùi gì không ?
Trịnh quăng điếu thuốc, thản nhiên:
- Mùi chuồng chồ và mùi pháo lậu.
- Hai bạn có chịu nổi không ?
- Thì vẫn như mọi khi mà, có gì lạ đâu.
Tôi nổi cáu :
- Không có gì lạ hả ? Sống mãi trong lỗ chồ này rồi sẽ biến thành bọ hung mất thôi. Đây này, đã có những dấu hiệu đầu tiên rồi đây này…
Tôi mở phăng ngực áo, phô ra chiếc lông oan nghiệt mà từ lúc con bọ hung quái ác xà xuống giữa tôi và nàng, dường như nó đã mọc dài ra gấp đôi. Trịnh cúi nhìn phì cười :
- Điên rồi, mày điên rồi, đây chỉ là một ca dị dạng của một chiếc lông bình thường, cứ kệ rồi nó rụng đi thôi.
Nàng “ngựa vía” đã đứng dậy, di chuyển cả bộ ngực và cái mông đồ sộ tới nhìn sát mặt tôi, lại đưa cả bàn tay nõn nà vuốt ve sợi lông như đo lường chiều dài của nó :
- Ngoài cái này ra anh còn dấu hiệu nào khác không?
Ánh mắt đầy nghiêm trọng của cô nàng làm tôi lo sợ, đành phải thú thực :
- Tôi không cảm thấy khó chịu với cái mùi hố xí kia nữa, ban ngày tôi thích mò mẫm trong những hốc tối của các giá sách trong thư viện, ban đêm tôi thích ngồi một mình khuất trong góc tối công viên, đặc biệt, con bọ hung gây ra cho tôi nỗi khiếp đảm không chịu nổi.
Nàng “ngựa vía” chợt reo lên :
- Thôi đúng rồi, giống em y hệt, có thời gian em cũng như thế đấy, suốt ngày ám ảnh mình sắp trở thành một… con lợn.
Tôi tròn mắt :
-Vậy rồi làm sao ?
- Cúng đi, anh phải cúng đi rồi sẽ hết.
-Cúng ai ? Cúng cái gì ?
Nàng “ngựa vía” cau mặt :
-Cúng ông bà tổ tiên, cúng thổ địa, cúng trời đất.
Trịnh phá ra cười :
-Em đừng xui dại hắn. Trường hợp của em thì dễ hiểu quá rồi. Còn thằng này cũng tương tự vậy thôi, nó lại thêm bệnh hoang tưởng nên ám ảnh càng mạnh.
Nàng “ngựa vía” kéo tay tôi về phe nàng :
- Anh đừng tin miệng lang băm, ngoài aspirin với pênixilin ra hắn chẳng biết quái gì về con người ta đâu.
Chàng bác sĩ chẳng nhưng không tự ái còn cười ré lên khoái chí, tôi thấy hắn cũng “ điên” chẳng kém gì tôi, có khi còn hơn nữa kia, ám ảnh cái “ bệnh viện tư” với “ba nàng y tá rõ thật xinh” còn đè nặng trong hắn hơn cả con bọ hung ở trong tôi. Hắn vứt bỏ mọi thước đo đạo lý một cách hồn nhiên, không áy náy, day dứt như thể trên đời này chưa hề có những thứ đó. Cứ nhìn hắn cầm tiền “chia chác” từ tay cô nàng “ ngựa vía” , đếm kỹ lưỡng, trả tôi một phần “tiền phòng”… đầy sung sướng hả hê như nhà buôn thu tiền lãi mới thấy hết sự thê thảm trong biến dạng con người hắn. Hắn quay sang tôi, cười cợt :
- Mày chạy ra ngoài chơi cho tao mượn phòng một lát.
Nàng “ngựa vía” la lên :
- Thôi cha, của chùa đâu mà cứ đòi đi miễn phí mãi.
Hắn cười sằng sặc, cúi chào rất điệu :
- Vậy thôi, anh chuồn trước vậy, tính mời em đi ăn nhưng… muộn quá rồi, quán xá chắc cho ghế nhảy lên bàn hết rồi.
Nàng “ngựa vía” bĩu môi nhìn theo hắn, đứng dậy khép cửa lại rồi đi tới ôm lấy tôi :
- Anh muốn em không ?
Tôi cuống lên, gỡ tay nàng ra :
- Anh không … anh không…
- Không có tiền phải không ? Em biết, em “bồi dưỡng” cho anh thôi.
Tôi xin thề hai vai có quỷ thần chứng giám rằng cái lúc đó tôi nghĩ ngay tới đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm của người con gái tôi yêu, nhưng tôi không thể từ khước một tấm lòng người khác mang tới cho mình, vả chăng cái sức quyến rũ của nàng “ngựa vía” kinh hồn như một cơn bão cuốn đi mọi thứ trên đường đi của nó. Đêm hôm đó, tôi đành phó mặc tôi cho tay lái của nàng qua các vùng kỳ bí của nghệ thuật làm tình mà trước đây nàng Cẩm Lai đã lộ hé cho tôi một phần. Tuy nhiên nếu lần đó là phần dạo đầu thì quả thật nàng “ngựa vía” đã hoàn thành cả bản giao hưởng với ba chương kế tiếp đầy giông bão.
- Anh khá lắm…
Nàng khen tôi vào lúc tạm nghỉ, đốt điếu thuốc thơm cắm miệng tôi và chắc do thói quen từ thời mồ ma ông Giám đốc hưu còn rơi rớt, nàng cứ đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ bé của tôi trên người không có lấy một mảnh vải. Tôi hỏi có phải vì thế nàng lo biến thành lợn đúng như Trịnh nói không , nàng không trả lời, nhoài người lấy lọ nước hoa trong túi sách đầu giường, mở nút hít hít :
- Phòng anh càng về sáng càng nặng mùi, sống ở đây sớm muộn cũng biến thành bọ hung chứ bỡn. Sao anh không kiếm chỗ khác ?
- Anh đã chạy khắp nơi, gõ đủ mọi cửa và người ta đã trả lời rằng được như anh thế này là sung sướng lắm rồi.
Nàng trừng mắt :
- Sao anh không mua lấy can xăng về đốt cha nó đi rồi muốn ra sao thì ra. Đàn ông các anh hèn lắm.
- Ừ, anh hèn lắm.
- Tại anh chưa bị dồn tới đường cùng đó thôi. Lúc đó, may ra anh mới dám liều mạng.
- Như thế này vẫn còn chưa tới cùng ?
- Chưa đâu, vẫn còn ngắc ngoải được.
Đôi mắt của nàng có một cái gì đó hơi thái quá làm tôi phát hoảng, tôi úp mặt vào bộ ngực trần của nàng, nhắm mặt, để mặc bàn tay nàng vuốt ve, dỗ dành giấc ngủ.
Ngày xửa ngày xưa khi tôi còn bé chắc tôi cũng được nằm trong lòng mẹ, được nựng ru như thế này, tôi cố chìm thật sâu trong ký ức tìm lại hình ảnh đó nhưng rồi mơ hồ bên tai tôi như có tiếng vỗ cánh vè vè. Gì vậy nhỉ ? Âm thanh này tôi từng nghe thấy ở đâu rồi nhỉ ? Tôi cố nhớ lại và lạnh toát cả người : đó là tiếng bọ hung đã từng bay qua đầu khi ngồi với người yêu của tôi ở nhà ông bà Đ. Tôi vùng ra khỏi người nàng “ngựa vía”, đăm đăm nhìn phía cửa sổ.
- Sao thế ? Anh làm sao thế ?
Nàng ngựa vía cũng ngồi bật dậy, lôi tay tôi la hoảng, chắc nàng tưởng cảnh sát khu vực gõ cửa đòi xét hộ khẩu.
-Em có nghe thấy tiếng gì không ?
- Chẳng có cái tiếng gì ?
- Em có nhìn thấy gì không ? Ngoài cửa sổ kia kìa…
- Chẳng nhìn thấy cái gì.
- Con bọ hung…
Tôi kêu lên nhảy khỏi giường, phóng ra tận góc nhà. Nàng chống một tay xuống giường, xoay người căng mắt nhìn, tội nghiệp, làm sao nàng thấy được, con bọ hung quái quỉ ấy đã đậu xuống người nàng ở chính giữa khe đùi và chắc là đang thò cái vòi ghê tởm hút máu nàng. Làm thế nào cứu được nàng, tôi cuống lên vớ cái cán chổi ngay góc nhà xông tới, vung tay nhằm con bọ hung bổ xuống.
- Anh điên rồi, anh điên rồi…
Nàng vùng dậy chộp lấy tay tôi, quăng cái cán chổi đi và đẩy bật tôi ngã ngửa xuống giường trong lúc miệng tôi vẫn lắp bắp :
- Con bọ hung… con bọ hung nó đậu trên người em…
Nàng tát đánh bốp vào mặt tôi, nắm cổ lắc lia lịa :
- Tỉnh chưa ? Tỉnh chưa ? Mơ gì mà gớm thế ?
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét