Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

HÀNỘI ..."HỒI ẤY" (15)


               Hànội …”hồi ấy” (15)

             (tiếp theo)


Tôi lả người trong cánh tay nàng, nuốt ừng ực cốc nước lạnh nàng ghé miệng, cất giọng lo lắng :
- Em có sao không ?
- Sao là sao thế nào ?
- Con bọ hung … nó định… chui vào người em.
- Vớ vẩn, làm gì có con bọ hung nào, anh bị ám ảnh quá nặng mới nằm mơ ra thế. Mai phải cúng đi thôi.
Nàng nhất mực không tin cho dù tôi đã khăng khăng thề rằng chính mắt tôi đã trông thấy nó chứ chẳng mơ mộng gì hết.
- Thôi đừng bốc phét nữa. Ngủ đi không hết đêm giờ.
Nàng lại ôm ghi lấy tôi, cất lên bản giao hưởng mà nàng cho rằng vẫn còn dang dở, than ôi, ám ảnh con bọ hung vẫn còn trong người nàng làm tôi không sao phụ họa được, tôi lại đành gục đầu trên ngực nàng với cảm giác trở lại tuổi thơ ngày xửa ngày xưa nằm trong lòng mẹ.
Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào phòng làm việc, ông trưởng phòng nhòm mặt đã kêu to :
- Ốm rồi hả ? Mặt mũi sao phờ phạc thế kia ?
Ông vòng qua bàn, đi tới nhìn kỹ vào mắt tôi :
- Cẩn thận đấy nghe chưa ? Mắt vàng khè thế này không khéo cậu bị gan rồi.
  Tôi nói rất có thể nhưng tôi thà chết còn hơn đi khám bệnh với cái sổ E của tôi vì biết trước rằng sẽ chỉ được ông bác sĩ vỗ vỗ vào bụng, cắm cái ống nghe lên ngực và ra về với mấy viên C và mấy viên pênixilin. Ông cười rất thích chí như thể ông đã may mắn thoát được cấp sổ E đó và hiện giờ đã vượt lên trên chúng sinh để lọt được vào bệnh viện Việt Xô vốn chỉ giành cho cỡ chuyên viên trở lên.
- Lâu lắm tớ không ốm để đi khám bệnh một phát, ít ra cũng được chai rượu sâm và vài ống B12.
Ông lại cười hể hả và hào phóng cho tôi nghỉ cả ngày cho khoẻ khỏi cần giấy bệnh viện. Tôi không muốn về nhà, giờ này rất có thể Trịnh đã dắt khách tới cho nàng ngựa vía, nếu không, hắn cũng đang gỡ gạc chút đỉnh khỏi trả tiền. Tôi ghé chợ mua ký trà ngon biếu ông Đ. làm cái cớ tới thăm nàng, nhân tiện giải thích vì sao con bọ hung hôm trước làm tôi kinh sợ đến như thế. Vậy nhưng cái ánh sáng kỳ diệu trong đôi mắt nàng mọi khi vụt tắt khi nàng nhìn thấy tôi . Thái độ nàng thay đổi quá nhanh khiến tôi tối sầm cả mặt, choáng váng như vừa bị móc túi mất vật gì quý nhất trần đời. Bước thấp bước cao qua mảnh sân hẹp ngổn ngang chai lọ chắc ông Đ. đã nhặt nhạnh từ khắp xó xỉnh trong nhà để cho theo bà đồng nát, oang oang bên tai giọng hát trơ trẽn “ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay… ngày mai…” từ một cái máy cassette yếu điện bên hàng xóm, tôi bỗng thắt tim lại khi nghĩ tới ngày mai rất có thể tôi mất nàng .
- Em làm sao thế ? Ốm phải không ?
-Em không ốm… cũng không sao cả…
Nàng trả lời trong hơi thở, mắt vẫn không nhìn tôi và tuy không nói ra nhưng vẻ mặt nàng toát lên một điều duy nhất là tôi nên cút khỏi cái căn buồng không khí mỗi lúc một đặc quánh và nặng trịch này. Nhưng trước khi bước khỏi cái niềm hạnh phúc “ sớm nở tối tàn” ấy, tôi cần biết rõ nguyên cớ. Tại tôi đã bỏ về ngang xương  khi con bọ hung bay tới, tại ông bà Đ. đã cấm đoán vì những kẻ xấu miệng hay tại nàng đã có người yêu phương xa trở về? Sau cùng tôi cũng đứng được dậy, thốt lên đau đớn:
- Anh… có lỗi gì ?
Nàng quay mặt đi:
- Anh nên… về đi tắm đi.
Tôi ngoác miệng :
- Phải người anh có mùi bọ hung không ?
Thế rồi tôi cuống quýt kể nàng nghe về căn buồng sặc mùi hố xí, mùi thuốc pháo lậu và ám ảnh biến thành con bọ hung với những dấu hiệu đầu tiên của nó, tôi bảo không phải lỗi tại tôi và nếu người tôi có mùi bọ hung thì nàng là người duy nhất phát hiện ra nó, vì ngay cả tôi cũng chẳng cảm thấy gì. Nghe xong câu chuyện dài dòng tôi kể với giọng phẫn uốt của người khốn khổ, mắt nàng chớp chớp đầy thương cảm nhưng giọng nàng vẫn giận dỗi :
- Không phải đâu, người anh không có mùi bọ hung đâu mà là mùi… đàn bà.
   Tôi kinh hoàng không còn tin gì ở tai mình nữa. Có thật đêm qua nàng “ngựa vía”  đã để lại trên người tôi cái mùi mà chỉ khứu giác  của người cùng giới tính mới nhận ra? Không thể nào, nếu có, sau hai lần tắm rửa nó cũng bay đi hết rồi. Hay những cái miệng mách lẻo đã thổi chuyện đó tới tai nàng ? Cũng không nốt nàng chưa hề có bất cứ quan hệ nào với những người tôi quen biết cả ở nhà lẫn ở cơ quan. Vậy chỉ còn cách hiểu duy nhất là trong người nàng có đấng thần linh nào đó mách bảo. Tôi cứng họng chẳng biết nói sao, đành líu ríu đứng dậy. Nàng tiễn tôi trong tiếng nấc:
- Chừng nào … anh hết cái… mùi đó, anh trở lại với em…
Tôi nhói lên thương nàng, bao nhiêu thắc mắc, hờn giận tan biến đâu mất, chỉ còn lại ê chề và ân hận. Thôi nhé, từ nay để tránh cái mùi “ngựa vía” kia, giáp mặt nàng tôi cũng còn chẳng dám nữa, nói chi tới việc ăn nằm. Vậy là suốt tuần liền tôi cứ lang thang cho tới lúc chắc chắn nàng “ngựa vía” đã không còn trong phòng nữa, tôi mới dám trở về. Một đêm nọ yên chí như thế, sau khi đã lang thang chán chê trong công viên, ngoài bờ đê, tôi mới lò mò đạp xe về. Tôi không còn tin ở mắt mình nữa, ngay trước cửa nhà một người con gái quen quen và một người đàn ông ngồi vắt vẻo trên chiếc xe máy hình như đang chờ tôi. Trời đất ơi, nàng Ánh Tuyết, người tình đầu tiên của tôi và ông bố máu mê cờ bạc của nàng… Có chuyện gì thế? Phải chăng nàng đã ân hận vì bạc bẽo với tôi và quay lại đền bù món gì chăng ? Hay là thằng chồng giàu có của nàng đã chết bất đắc kỳ tử và bây giờ tôi lại đã trở thành cần thiết đối với nàng ? Sao cũng được, dẫu có thế nào, tôi cũng sẵn sàng quên đi mọi chuyện cũ và tiếp đón họ với nụ cười trên môi.
- Chào bác ạ… Em tới chơi muộn quá vậy ?
Nàng Ánh Tuyết quay phắt lại, vẻ đẹp của sự no đủ đã nảy nở trên gương mặt, trên thân thể nàng như một đoá hoa phong lan được tưới tắm các loại đạm cao cấp. Than ôi, sau bao ngày xa cách, nàng đã quên béng bao nghĩa tình xưa, chẳng hề có ý định ban cho tôi một nửa nụ cười, ngược lại, mắt nàng long lên dễ sợ :
- Tôi không tới thăm anh… tôi tới để tìm chồng tôi…
Tôi há hốc miệng :
- Chồng của em ? Sao lại tìm ở đây ?
- Chứ còn gì nữa? Chính anh đã đưa hắn vào vòng ăn chơi truy lạc phá hoại hạnh phúc gia đình tôi… Anh còn giả ngô giả ngọng cái gì nữa… Anh mở khoá cho tôi vào, tôi đập vỡ mặt cái con đĩ ngựa ấy ra.
Tôi chỉ còn biết than trời, đấm ngực thề rằng ngoài cái lần gặp thoang thoáng trong buổi xem phim hôm đó, tôi chưa hề biết mặt ngang mũi dọc của đức ông chồng cô ra làm sao. Ông đại tá đi tù về từ nãy vẵn lặng im, giờ thấy con gái to tiếng chẳng có lợi tý nào cho cả đôi bên bèn nhảy vào dàn hoà :
- Thôi được, đâu có đó, chẳng cần ầm ĩ lên làm gì, giờ anh cứ mở cửa phòng ta sẽ dàn xếp ổn thoả với nhau.
Tôi ngớ người, vỗ vỗ túi thú nhận rằng chìa khoá tôi đã giao cho anh bạn mượn và lẽ ra giờ này anh ta phải có mặt ở đây trả phòng cho tôi rồi chứ, chắc anh có ca mổ đột xuất ở bệnh viện nên chưa về đó thôi. Tôi lại còn cam đoan rằng tôi cho mượn phòng để anh bạn lấy chỗ yên tĩnh viết luận văn đề tài mổ tim, thi lấy bằng phó tiến sỹ y khoa thôi, chẳng chứa chấp ai cả đâu, lát nữa hắn về mở khoá chắc chắn chỉ có cái phòng trống không thôi, cô nên đi tìm ở chỗ khác khỏi phí thời gian.
Ánh Tuyết nhìn tôi cười nhạt :
- Bạn anh có phải ông bác sĩ Trịnh không ?
- Đúng đúng – tôi reo to – đúng bác sĩ Trịnh đấy, ngày trước hồi bố em còn ở tù mình chẳng nhờ anh ấy mua bao nhiêu là thuốc bổ gửi cho bố em là gì, em nhớ không ?
Ông nguyên đại tá quay phắt đi như chẳng muốn nghe nhắc tới cái chuyện cổ lỗ sĩ ấy, còn nàng Ánh Tuyết chắc tưởng tôi bóng gió xỏ xiên nên nhảy nhổm lên :
- Tôi yêu cầu anh từ nay không nhắc tới chuyện cũ rích ấy nữa. Nếu anh đòi tiền, đề nghị cứ kê khai ra, tôi sẽ trả lại anh ngay. Tôi còn lạ gì ông bác sĩ Trịnh nhà anh, cùng một giuộc cả, rượu chè, gái gủng. Thảo nào bữa trước anh ấy khoe mới làm quen được ông bác sĩ bệnh viện. Tưởng nhờ cậy được thuốc men, khám xét gì, hoá ra nhờ nó dắt gái, hư hỏng cả người, Tôi nói cho anh biết nếu thằng Trịnh không chịu thò mặt mở khoá phòng, tôi sẽ báo cảnh sát khu vực phá khoá ra bắt con điếm kia, bắt cả anh nữa về tội chứa gái mãi dâm.
Tôi cuống lên rối rít :
- Ấy chớ, chớ làm vậy ảnh hưởng tới chồng em. Anh vốn phận phó thường dân có ngồi tù ít ngày cũng chẳng ăn nhằm gì, còn chồng em là bậc quan chức, nghe nói mới lên Phó Giám đốc phải không ?
Nàng Ánh Tuyết nguýt dài :
- Phó Giám đốc hay không thì liên quan gì tới anh ?
Ông nguyên đại tá lôi tay con gái :
- Thôi đừng to tiếng làm gì, mình ném chuột cũng phải lo sao đừng vỡ mất lọ quý. Tai tiếng bay về Sở, gay go cho chồng con lắm đó.

                                   (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét