Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

CHUYỆN TÀU...CHUYỆN TA


...Trong các thứ chuyện kể ở đời, phải nói thâm nhất là ba cái chuyện của…anh tàu.
Chuyện kể rằng từ thời xửa thời xưa,từ thời hồng hoang Bành Tổ,ở biển Bột Hải có gã tên Ngột.Gã này tuy không mắt không mũi không tai không mồm nhưng lại sống hồn nhiên vui vẻ lắm.Hàng ngày gã nô rỡn,nhảy nhót cùng nắng trời và sóng biển.Nguời đời sau trông thấy gã,thương lắm mới đục cho gã ngũ khiếu để gã có thể sờ mó,nói năng, nghe ngóng ....Ngờ đâu  sau khi đã có đủ ngũ quan, Ngột lăn ra chết liền .
Lại tiếp theo có câu chuyện về gã A.Q của nhà văn Lỗ Tấn, chuyện kể rằng cái anh nhà quê này kỳ cục lắm - thời phong kiến , những lúc phải lên quan , hắn quỳ đã đành, kịp tới thời cách mạng Tân Hợi (1910), đổi đời rồi,vậy mà khi lên huyện gặp chủ tịch, hai đầu gối hắn cũng cứ tụt xuống,tụt xuống, hoá ra gã vẫn quỳ, khiến cho chủ tich huyện phải thốt lên :"quen cái thói nô lệ...".
Hai chuyện này ngẫm đi thì chả có gì, nghĩ lại mới thấy anh tàu thật là thâm.Suy cho cùng cái gã tên Ngột với gã tên A.Q cũng là một gã nhà quê có tên là "dân đen con đỏ" đó thôi. Hắn chẳng có trăm tay nghìn mắt như Phật bà Quan âm, cũng chẳng có cái bụng chứa đầy chữ nghĩa như các môn sinh của Đức Khổng tử, bởi thế hắn  có biết 'tự do " với “dân chủ” là cái quái gì ? Tính hắn là như thế,nếu đưa ra cho hắn chọn một trong hai thứ : cái bánh bao và nền dân chủ thì chắc chắn hắn sẽ vồ lấy bánh bao. Còn bắt ép hắn hãy khoan ăn bánh bao, hưởng thụ dân chủ trước đã, thì có khi lại giống kiểu đục cho tên Ngột 5 cái khiếu để rồi gã lăn ra chết.
Một ngàn năm nô lệ giặc tàu, một trăm năm nô lệ giặc tây,cái anh Ngột-AQ Việt Nam không khéo chẳng  thua gì người anh em bên tàu về cái máu..."quen cái thói nô lệ".Chẳng thế mà thời bước vào “đổi mới” , ông Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh mới he hé một chút dân chủ thế là các ông nhà văn Việt Nam đã chửi nhau loạn xạ , ông nọ chửi ông kia là "văn chương phải đạo","văn chương minh hoạ""ta mới là đổi mới chính hiệu đây " khiến người trong nước ôm bụng cười :" vừa mới có một hớp dân chủ đã ho sặc sụa".
Vừa rồi,có dịp về thăm Hà Nội, gặp lại các bác các chú trong họ đều đã hưu cả rồi,vậy mà khi mời đi chơi xa vài bưã, các cụ cứ chối  đây đẩy :"bận lắm...bận lắm...".Hỏi rằng đã hưu rồi còn bận cái nỗi gì ? Các cụ bảo chỉ hưu trong sổ lương thôi,còn vẫn thèm họp hành,thèm cơ quan,thèm được lãnh đạo lắm,vắng 'thủ trưởng" cứ thấy...thiêu thiếu thế nào ấy. Các cụ lại nói :"Hoá ra sống vào cái thời bao cấp tuy vật chất  thiếu một tý nhưng lại đâm ra sướng..." Hỏi sống với ba cái tem phiếu ấy thì sướng nỗi gì .Các cụ bảo :'Cơ quan thời đó vui lắm,trên dưới rõ ràng,thủ trưởng nhân viên hoà đồng lắm...".
Cụ trưởng tộc tôi năm nay đã ngoại bát tuần nhưng vẫn cứ khăng khăng làm “tổ trưởng dân phố”. Con cháu bảo thôi cụ nghỉ đi mà hưởng tuổi già. Cụ trợn mắt : “tao nghỉ thì đứa nào làm ?” . Thế là ngày ngày cụ vẫn đi “nắm tình hình địa bàn”, đi kiểm tra phong trào “gia đình văn hóa mới”, đi lĩnh lương hưu cho các cụ trong tổ.
Ấy đấy, các cụ ngày nay phần nhiều “lão giả an chi “  vậy đó . Có cụ còn lo :” chúng mày đòi lật đổ chế độ  thì ai trả lương hưu cho tao ?” . Hóa ra cái sự bức xúc về thiếu dân chủ chẳng cao lắm đâu trong cái biển cán bộ "nhân viên 3 cán sự 1" .
Tất nhiên, nói chuyện này không có nghĩa  rằng dân Mít  ta mãi mãi cứ phải là chàng Ngột đừng có ai "đục khiếu" cho gã mà chết.Hoàn toàn không ạ.
Cứ cái đà toàn cầu hoá này sẽ có ngày anh Mít ta vốn sẵn máu Chí Phèo tỏ mặt anh hào khắp năm châu bốn biển cho coi.Nhưng đó là cả một kịch bản lắt léo và phức tạp lắm chứ chả đơn giản, dễ dàng  như thiên hạ đang  hè nhau đi "đục khiếu " cho chàng Ngột An nam mít.
Thưa vâng, trước hết muốn đi tới cái ngày đó, ít cũng phải để anh Mít no cái bụng đã,"có thực mới vực đuợc đạo" mà , cho nên Tôn Dật Tiên tiên sinh làm cách mệnh ở bên tàu mới nêu khẩu hiệu :"dân sinh" đi truớc,"dân quyền " theo sau đó ư ? Đói cơm thì dân ta đã chết 2 triệu người,còn đói dân chủ thì sĩ nông công thương mỗi anh đói một cách - anh đói ít,anh đói nhiều - người bất đồng chính kiến chắc phải đói dân chủ hơn anh thợ cắt tóc, anh xe ôm. Cho nên với người này thì cái truớc hết là "dân chủ ",với người kia lại là "bánh mì ".Tiếc thay , cái đám cần bánh mì này lại là đám đông dân Mít ta.Từ anh xe ôm mong có du khách vào thật nhiều kiếm khách,chị công nhân dệt may mong có việc dài dài cho chồng con mát mặt,em gái karaoke mong có nhiều khách tới để kiếm tiền "bo".Hình như cái đám đông thầm lặng này các nhà hoạt động dân chủ chưa mấy ai quan tâm “đục khiếu” cho nó. Cái đám đó ở bên tàu người ta gọi  “dân”. Người ta có thể lật đổ một triều đại phong kiến thối nát chứ chưa ai lật đổ…dân bao giờ cả. Ở bên tàu cũng thế mà bên ta cũng vậy. Tàu làm cái gì thì ta cũng lóc cóc làm theo cái đó. Nào là giảm tô giảm tức, nào là cải cách ruộng đất, nào là hợp tác hóa nông nghiệp, nào là đặc khu kinh tế…Cứ tàu sao ta vậy. Bởi thế muốn biết cái anh “dân” này khi nào đòi dân chủ ngang với đòi bánh mì thì xin mời cứ…nhìn sang Tàu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét