Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

XIN ĐỪNG HÀNH HẠ MẸ

                                  
                                       Xin đừng hành hạ mẹ.
          
Nhân câu chuyện tỉnh Quảng Nam xây dựng tượng đài Bà mẹ Việt Nam anh hùng tốn  410 tỉ, nhớ lại các nhà văn Việt Nam cũng đã lôi các mẹ ra hành hạ như thế nào ?


       Có một cun sách ra đi t năm 2002, nhưng phải đi đến ngày kỷ nim…thương binh liệt sĩ (27-7-03), nó mi được lôi ra ca ngi m ĩ ti cuộc to đàm …Bo tàng ph n Nam B.
                    Nhà văn Anh Đức, Phó Tng thư ký Hội nhà văn Vit Nam “bn phát súng” đầu tiên :
” Có th nói ch Trm Hương ( tác giả cun sách) không phi viết ra từ đầu ngn bút mà ch đã viết ra t trái tim, bng c nim t hào, hãnh din và trên trang viết ca ch , tôi nghe nhiu đon but đau , nhiu trang ướt l…mt thiên anh hùng ca cực k bi tráng…”.
                    Rất may, Nhà nước đang nghiên cu mt sc thuế “tiêu th đc bit” đánh  vào các nhà văn “xài ch” quá xá, nếu không chc nhà văn Anh Đức phi nộp tin triu.
                   Nhà văn  Trn Thanh Giao, Trưởng ban sáng tác tr Hi nhà văn TP HCM thì trầm tr :
” Tôi có cm giác như anh chị em (nhà văn tr ) đã lăn ln vào mỏ tìm vàng , ai cũng mun có được vàng trong tay mà Trm Hương có được miếng to, quý, khích l mi người…”
                 Báo hại nhà văn Trn Thanh Giao, ngay trên trang báo Văn Ngh in ý kiến của ông , phóng viên tường thut cuc to đàm li viết rng :
” Ch Trm Hương đã âm thầm đc ri rác trên các báo Sàigòn gii phóng, Công an TP HCM, An ninh thế gii, ln li sưu tầm đa ch đã tng được các báo nhc ti …hơn 10 năm tri ch mi hoàn thành b sách…”.
 Hoá ra ch Trm Hương “đào mỏ tìm vàng” và được “miếng to” là t ngay trên báo ca Đảng và ca các lc lượng trang ca Đảng ri “văn chương hoá” nó thành cuốn sách.
               Nhà văn tiêu biu ca x da Trn Kim Trc thì hô hoán :
” Cun sách có giá trị kép : va là tư liệu lch s người tht vic tht nóng hôi hi cho c hôm qua lẫn mai sau, va là tác phm văn hc…”
               Nhà thơ Nguyễn Duy cũng nhy vào “khen” hôi :
” Trầm Hương là một cây bút đặc bit. Th nht ch là n.Th hai , mt mình gánh vác gia đình va nuôi con vừa viết lách, va công tác…”
              Vậy đó là cun gì ma được ca ngi rm r thế ?
              Xin thưa là cuốn “M”, được ghi chú là “truyn ký” NXB Quân Đội 2002,viết v 40 bà m trong s 44.253 bà đã được Nhà nước phong cho danh hiu “Bà mẹ Vit Nam Anh hùng”.
Trong s 40 triu bà m Vit Nam, chn được hơn 40 chục ngàn bà m anh hùng, ri trong s đó li chn ra 40 bà anh hùng thì phải nói nhng “người thc , vic thc “ đó phi là siêu anh hùng. Ta hãy nghe con gái của m Chy, bà m anh hùng, k v m mình :
” M tôi sinh tôi trong tù, bị gic ép phi gi con cho người  ngoài nuôi. Tôi b b đói, khát sa đến mn hơi, bị b cho kiến cn…”.
M Chy anh hùng như vậy đó, con dt rut đẻ ra, sống vt vưởng, nhưng mẹ Chy vn hy sinh c tình mu t, “tiếp tc hot động” .
Ri m Hunh th Tân, “sáu người con trai ca m ln lượt ngã xung cho ngày hoà bình thống nht đt nước. C mi ln nhn dược tin mt người con hy sinh, mẹ nut li ni đau xé nát trái tim, nut li nhng git nước mt . Ch khi đến người con th sáu nm xung, như lượn sóng tràn b ni đn đau cht đy ngp con tim , mẹ mi oà khóc…”. 
Ối trời, mẹ mất 5 đứa con không nhỏ giọt nước mắt nào, chỉ đến đứa thứ 6 mẹ mới oà khóc thì quả thật mẹ có một quả tim bằng đá.
T rng Tây Ninh, bà m anh hùng H Hng Cúc bế đa con mi 4 tháng tui, nhp vào mt đoàn hành quân khong 20 người ra đi chẳng may vp vào phc kích. S tiếng khóc đa bé làm l c đoàn người, bà m đã  “ôm cht con vào lòng”  đ bt ming nó,” ôm cht quá lâu”, khi đoàn người va thoát him “ m buông con ra thì cháu bé đã…lnh ngt, tím tái và ngạt th”, ri thì s đch bt nh hưởng ti c đoàn, bà m anh hùng đã “dấu con li trong mt lùm cây , không kp hôn con n hôn vĩnh bit …” 
Ôi ba bà mẹ anh hùng, mt bà mc con sng vt vưởng, kiến cn vn hăng say làm cách mạng , mt bà có trái tim khng l đến mc 5 đa con trai chết vn không chịu khóc, mt bà bóp ming con mi 4 tháng tui đến chết ngt đ c đoàn 20 người trong có m được an toàn ri còn vt xác con li ngoài rng. ( Câu chuyện này na ná như  “chuyện đn đi” mt bà m cùng đoàn người trn qua cầu Long Biên hi tn cư năm 1946, cũng sợ giặc Pháp phát hiện ra, đã phải bịt mũi đứa con cho tới chết) . Chẳng biết thực hư thế nào, nhưng cứ tin vào “ngòi bút từ trong tim” của bà Trầm Hương thì quả thực trong trái tim các bà mẹ anh hùng chỉ thấy cắm có…ngọn cờ cách mạng. Thế mới biết “ý thức mục tiêu” của các mẹ quả thực là sắt thép, một khi đã lên đường làm cách mạng thì “tình mẫu tử” cũng chẳng là cái…đinh gì. . “Giệt giặc cứu nước cái đã”.
         Tuy nhiên , chúng ta hy vọng đó chỉ là tưởng tượng của nữ văn sĩ Trầm Hương vốn hầu hết các tác phẩm của bà đều được đào bới trong…bảo tàng phụ nữ cách mạng.  Từ kịch bản phim nhiều tập “ Người đẹp Tây Đô” tới  truyện ký “Mẹ” đã xác định một lối đi riêng của bà trong văn học – đó là phương cách “ ăn theo những linh hồn chết “.
       Trí tưởng tượng của nữ văn sĩ còn đi xa hơn nữa. Như bà mẹ anh hùng Đoàn Thị Nghiệp bị bắn chết “ngay trong giây phút cuối cùng , chị vẫn mong chồng được sống , được nguyên vẹn trở về trong ngày chiến thắng…Ý nghĩ ấy khiến chị có thêm sức mạnh chiến đấu tới hơi thở cuối cùng với kẻ thù…”. Đến đây người ta có thể hỏi nữ văn sĩ :” Làm cách nào bà biết được ý nghĩ cuối cùng của người đã chết ?”. Không lẽ bà ngồi đồng để phỏng vấn  vía bà mẹ anh hùng ? Chắc do vậy nên nữ văn sĩ đã tả cái chết của bà mẹ anh hùng thật chi tiết:
 “ Dì Tám ( tức bà Đoàn thị Nghiệp )xông lên nã những phát đạn đích đáng vào kẻ thù . Chúng đã bắn dì Tám. Trước khi gục xuống , dì Tám đã kịp đập gẫy súng…”.
Thật đúng là bà mẹ anh hùng, trong lúc sắp chết vừa nghĩ tới chồng vừa làm được chuyện mà một anh lực điền lúc khoẻ cũng  khó làm nổi : đập  gẫy cây súng. Rồi đến nữ anh hùng Lê thị Hồng Gấm bị địch bắn “ “người tan nát hết. Một phát vô đầu, một phát vô tim” ấy thế mà nữ văn sĩ còn chưa cho phép người nữ anh hùng an nghỉ, còn bắt bà “ trước lúc hy sinh, chị còn kịp phá huỷ súng…”. Ối trời ôi, bị một phát vô đầu , một phát vô tim còn sức lực đâu nữa mà “phá súng” hả bà Trầm Hương. Ay là chưa kể trứớc  đó, nữ anh hùng Lê thị Hồng Gấm đã dùng chỉ một cây súng AR 15 còn 15 viên đạn mà đã bắn hạ được “một máy bay và 3 tên địch”.  Chi tiết này quả thực đã nâng người anh hùng lên bậc đại kiện tướng xạ thủ quốc tế. Còn sau đây là một màn địch thử thách một bà mẹ anh hùng giả điên để hoạt động cách mạng :
       “ Hắn (tên chỉ huy) bắt người đàn bà điên vào đồn thẩm vấn. Bà cười, nụ cười ngớ ngẩn như một đứa trẻ.
Có đói không ?
Hắn hỏi và đưa cho bà ổ bánh mì và hộp pho mai.Bà cầm lấy ngửi ngửi miếng pho mai vẻ khó chịu. Mắt bà chợt sáng rực khi nhìn thấy đống phân chó. Bà lao tới bốc từng cục phân và không một chút ngần ngại , ghê tởm, bà bỏ vào miệng nhai lấy nhai để , nuốt ngon lành.
Ối con mụ điên…
Tên chỉ huy nôn thốc nôn tháo. Hắn xua tay ra hiệu cho thuộc tống cổ người đàn bà điên thúi hoắc ra khỏi cửa..”
      Bạn đọc có thể hỏi nữ văn sĩ, nếu lúc đó không có bãi phân chó là cái thứ hiếm có trong phòng “tên chỉ huy” thì bà mẹ anh hùng sẽ bày tỏ cái sự “điên” của mình theo cách nào đây? “Muốn thử người điên lẽ ra “tên chỉ huy” phải đưa ra một cục phân chó giả “pho mai” kèm bánh mì chớ ? Còn đưa cho người ta cả bánh mì lẫn “pho mai” thì dù là điên hay là tỉnh cũng đều…chén hết thì còn thử thách cái nỗi gì.
      Buồn cười nhất là tác giả “sáng tạo” chân dung bà mẹ anh hùng Trần Quang Mẫn, lúc 17 tuổi đã giả trai để đi bộ đội. Tác giả viết :
” Sau này cô tâm sự : Tôi phải dang nắng cho da đen sậm, tập hút thuốc rê, thuốc lào, tập huýt sáo , tập đá banh…Ngoài ra tôi còn tập…đái đứng…”  .
Úi chao ôi, không hiểu nàng  đã luyện tập ra sao để vẫn “đứng” mà nỗi lòng vẫn trào vọt cao như đàn ông thì thật là thân pháp tuyệt luân.
       Dòng văn học của những “ Đất nước đứng lên”,“Sống như anh”,” Người mẹ cầm súng”, trong đó dựa vào người thực việc thực có tô vẽ thêm để trở thành những nhân vật anh hùng ở đời chỉ chăm chú có mỗi một việc “đi làm cách mạng”  - dòng văn học này tưởng đã vắng bóng trên văn đàn kể từ thời  kinh tế thị trường. Vậy mà không, dẫu tài năng chẳng  bằng các bậc cha chú đi trước, nữ văn sĩ Trầm Hương cũng gắng nối dài dòng văn học “ăn theo những linh hồn chết” bằng cuốn “Mẹ”, mà nhà văn Trần Kim Trắc đã tôn vinh nó lên hàng “tác phẩm văn học”.
            Ngày nay đọc lại, người đọc không khỏi ngậm ngùi :” Xin đừng hành hạ các mẹ!”     




         
               



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét