Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

TIÊU TIỀN CỦA…ĐỊCH (2)

                 
                    (tiếp theo)
  
“ Thưa cậu, cháu đã xong xuôi hết mọi việc,cháu xin phép về...”
Quang nhìn con bé nguời làm đứng khoanh tay ngòai cửa phòng.
“ Tưới hết các cây chưa ?”
“ Dạ rồi...”
“ Cho berger  ăn chưa ?”
“ Dạ rồi...”
Quang đưa ra tờ giấy bạc :
“ Sáng mai ghé chợ sớm mua 2 ký bò bạc nhạc  xào cho nó  ...”
“ Dạ thưa cậu không mua phổi nữa ạ ?”
“ Đổi món đi,chiều nay nó bỏ ăn cả nửa đĩa rồi đó...”
Con berger của Quang trong  mắt con bé nguời làm to như con chó ngao.Hồi mới vào làm nó sợ run bần bật mỗi khi đến gần,giờ thì quen lắm rồi, tắm rửa, dắt chó đi ỉa, chải lông....nó làm đuợc tất.Nhưng mà Quang sắp phải đuổi việc nó rồi.Hồi mới quê lên,được nhận vào làm nó ốm tong teo, đen đúa, tóc tai xơ xác và cứng quèo.Mới có vài tháng nom đã khác hẳn,cái nước da,cái đít,cái ngực  cứ như chọc vào mắt ông chủ làm Quang sợ rằng một đêm nào đó không kiềm chế được, lôi nó lên giường thì rắc rối sự đời.
“ Thưa cậu cháu về...”
“ Về đi chứ  cứ đứng đó làm gì ?”
Quang cố ý nổi cáu rồi khi nó dợm bước đi,anh  gọi giật lại  làm đôi mắt nó sáng lên khác thường .
“ Chiều mai cho cô nghỉ sớm,chủ nhật cũng nghỉ luôn...”
“Cậu lại có khách ạ ?”
Đôi mắt con nhỏ vụt tối  làm Quang thóang nghĩ ‘phải đuổi ngay con này mới được“.Anh bực dọc đóng sập cửa buồng, hóa ra mỗi lần anh đưa cô gái nào về nhà con bé này đều biết hết.Cô Nga,cô Tuyết,cô Hà...tòan các em làm quen được qua internet,khởi sự là một chữ “Hi” và kết thúc  trên  giường ngủ .Địa vị xã hội, ngôi nhà có vườn và dáng vẻ đẹp trai của anh  hấp dẫn rất nhanh các cô gái trẻ nhan nhản trong các Công ty,các văn phòng đang mọc ra như nấm trong thành phố, giới săn "các em" gọi họ là “Gái Công ty”, em nào em nấy chân dài, thơm nức nhưng trong đầu  rặt chỉ có “hàng hiệu”, spa, du lịch, các khu resort….Các em đến rồi đi nhẹ nhàng như chiếc lá rơi sau khi biết rằng mối tương quan giữa mình và chàng chủ nhân ngôi biệt thự có vườn và con berger khổng lồ kia chẳng thể nào dẫn tới một ngày đẹp trời bước lên xe hoa chạy quanh thành phố.
“ Có phải tình yêu nào cũng dẫn tới hôn nhân đâu?”-
Quang an ủi các cô như thế - chắc là anh và em chưa phải duyên phải số.
Cảm giác này cũng nảy ra ngay vào đêm thứ bảy khi thóang thấy cô gái quần Zean,áo 3 lỗ đỏ có dòng chữ ở ngực “Don’t look at here...” bước xuống sân bay.
Anh Quang...anh Quang...”
Anh đặt vào tay Dung bó hoa và cái ý nghĩ đầu tiên nảy ra là “ôi sao ngực em bự thế kia....”. Cô ríu rít đi bên anh cứ như hai người đã quen biết,đã yêu nhau từ lâu lắm.Kể ra cũng không đến nỗi vỡ  mộng khi so sánh cô bằng xương bằng thịt với những bức hình trong thế giới ảo của internet. Guơng mặt  không xinh xắn như anh tưởng, đôi mắt không long lanh ,bù lại cô có nước  da trắng nõn nà của gái Hànội.
“Sao anh cứ nhìn em như thế ? Anh có thất vọng không ? Em xấu lắm hả ?’
Anh cuống cả lên :
“Không, anh không thất vọng , ngược lại là khác...em đẹp hơn trong ảnh nhiều...”
“Còn anh thì nom lại  ngố hơn  ...Em cứ tưởng anh đẹp trai hơn thế này kia đấy...”
Anh chột dạ,điềm gì đây ? Thôi kệ,em cứ chê anh đi ,miễn  đêm nay lên giường là được. Anh vẫy taxi đưa cô về .Chiếc xe ra khỏi thành phố và chạy loanh quanh  trên các con đường đất đầy ổ gà. Cô chẳng thèm để ý tới quang cảnh xung quanh, cứ luôn miệng kêu :
”Khiếp,anh ở gì mà hẻo lánh thế ? Sắp tới chưa ? Đường xá gì cứ như đường Trường Sơn thời chiến thế này...mà sao trong này nóng thế ? Chẳng bù  ngòai Hànội ...”
Anh lại phải cố tươi cười :
“Em ráng chịu một đọan nữa thôi,về nhà anh tha hồ mà thỏai mái...”
“ Nhà anh có gì mà thỏái mái ?”
“ Có vườn hoa,có máy lạnh,có cả máy nước nóng trong buồng tắm...”
Cô phá lên cườøi :
“ Ghê quá nhỉ...có cả máy nước nóng ...”
Xe dừng trước cổng ,Quang còn đang loay hoay xách  túi, xách valy, cô đã mở ví trả tiền taxi không cần nhận tiền thối.Ái chà, tiêu tiền “của địch” có khác.Anh giới thiệu  con berger giống Mỹ rất quý của anh.Cô chun mũi :
“ Khiếp,con chó nhà anh mấy tháng không tắm sao nó hôi thế ?”
Anh cãi rằng  ngày nào con bé nguời làm cũng tắm cho nó.Cô có vẻ không muốn nghe và bước nhanh vào nhà.
“Phòng khách của anh không gắn máy lạnh à ? Bộ xalông gì mà cổ lỗ sĩ thế ? Dàn máy của anh hàngnội địa à ? Tranh pháo treo tường gì nom như tranh bờ hồ...Mauvais gout thế...”
Cô buớc tới đâu chê tới đó  làm Quang cứ ngớ ra.Mẹ kiếp,thật chẳng bù cho em Nga,em Tuyết,em Hà ...bước chân vào đây là cứ há mồm ra mà thán phục.Thôi được,em cứ chê đi,miễn lát nữa lên giừơng anh sẽ trả thù.Cô bước vào phòng tắm thay quần áo và chưa đầy 5 phút sau cô đã nhao ra :
“ Khiếp ,cái buồng tắm của anh y như là thời bao cấp ấy...”
Anh cố nén :
“ Anh tuởng nó cũng...lich sự lắm chứ...có cả bồn tắm cẩn thận...”
Cô cuời rất coi thường :
“ Em quen tắm cái bồn cẩm thạch ở nhà rồi.Ông bô tậu cho đấy,Italy chính hiệu,35 ngàn đô kia đấy...”
Quang kêu lên:
“ 35 ngàn đô,ông bô em lấy đâu ra lắm tiền vậy...”
Cô cười  nhỏen :
“ Thì  tiền của …địch mà...”
Anh nở một nụ cưòi gượng gạo.Mẹ kiếp,vậy cái giường của em chắc phải tới 30 ngàn đô .Thôi được,cố nhẫn nhục nữa đi,của em dẫu có bằng vàng đi chăng nữa ,lát nữa lên giường tắt đèn nhà ngói như nhà tranh thì cũng giống như  của...con ở nhà anh thôi.Anh đưa cô vào buồng  ngủ  và mừng rơn khi cô thử ngồi lên chiếc giường nệm nhún nhún.
‘Quá khuya rồi...mình đi nghỉ em nhé...” - anh hồi hộp lạc cả giọng.
Cô không trả lời lại sai anh ra phòng khách lấy cho cô cái túi khiến anh mừng rỡ.Rồi,rồi, chắc em đã sửa sọan đồ nghề rồi đây.Mẹ kiếp,lát nữa phải truy lĩnh cho bõ cái lúc bị em chê bai,mắng mỏ.
“ Khiếp cái giường  anh tòan mùi nước hoa rẻ tiền ...”
Cô móc trong túi ra lọ Chanel chính hiệu Paris và rảy khắp lên mặt đệm :
“ Em quen ngủ với mùi nước hoa này rồi.Không có nó khó ngủ lắm...Thôi nhé...mình đi ngủ nhé...”
Quang mừng quýnh  :
“ Em đợi anh thay đồ đã nhé...”
“ Anh thay đồ hay làm gì cứ làm nhưng ...đừng có vào phòng nữa nhé,mất giấc ngủ của em..’
Quang lắp bắp :
“ Thế...thế anh...anh ngủ đâu...”
“ Anh ra ngủ tạm phòng khách vậy nhé...một đêm nay thôi...mai em đi Đà lạt...”
Nói rồi cô móc điện thọai ra gọi ai đó.Đêm đó, Quang bấm bụng ngủ ngòai phòng khách .Đêm đã sâu lắm, con berger ngoài vườn thỉnh thoẳng lại sủa lên não nề, nằm mãi chả ngủ được,anh rón rén đi tới phòng Dung đang nằm và áp tai vào cửa lắng nghe.Trời ạ...cô vẫn cười rinh rích với ai đó trong điện thoại cầm tay suốt cả mấy tiếng đồng hồ..Mẹ kiếp,thật đúng là tiêu tiền của địch,anh làu bàu nằm xuống đivăng và chẳng hiểu sao đêm đó lại nằm mơ thấy con ở bò lên giường mình...

NT


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét