Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

NHÀ VĂN VÀ..."HỒI ẤY" ( kỳ 7)



                           Văn chương và bất trắc...


            Lâu lắm rồi, có lẽ phải hơn 15 năm tính từ trại sáng tác Vũng Tàu, tôi mới lại đi một trại sáng tác Hội nhà văn.Trại ở sát  biển Nha Trang trong một khu biệt thự , ăn uống rất khá nhưng so với trại Vũng Tàu ngày trước qủa thực...kém vui nhiều lắm.
Ngày trước già  nhất  trại như nhà văn Nguyễn Quang Thân cũng mới chỉ ngoài  40 còn thì tòan các chàng trai cô gái đang độ tuổi "căng buồm ra khơi" cả.Trần Mạnh Hảo,Nguyễn Mạnh Tuấn,Nguyễn Nhật Ánh, Lý Lan, Dạ Ngân, Đào Hiếu, Hoàng Minh Tường....người nào người nấy đều đang ôm mộng Nobel hết.
Hồi đó trại nhộn nhịp tưng bừng bao nhiêu thì bây giờ trang nghiêm lặng lẽ bấy nhiêu.Hai mươi hai trại viên, cụ nào cụ nấy về hưu cả rồi, nào nhà văn Nguyễn Kiên, nhà văn Vũ Tú Nam, nhà thơ Anh Thơ, nhà văn Nguyễn Sinh, nhà phê bình Lại Nguyên Ân, nhà văn Phượng Vũ...Suốt ngày mặc cho thiên hạ la hét quanh chiếc tivi coi World CUP France 98, các cụ cứ đóng cửa im ỉm sản xuất văn thơ có chết không chớ ?
Tôi cứ buồn rũ ra, nhìn quanh nhìn quẩn chẳng có "cụ” nào để gây độ nhậu , cùng đi từ TP Hồ chí Minh tới còn có nhà thơ Nguyễn Duy, nhưng gã chỉ tới dự khai mạc,đút tiền ăn vào túi rồi biến về nhà...cắt tiết canh vịt cho vợ và chơi world cup ở Sàigòn.
Tôi đành tức tốc điện cho nhà văn Mường Mán đi trại.Ra Nha Trang đêm trước, sang sớm hôm sau tụi tôi đã gây độ nhậu  om sòm, lôi được cả nhà văn Nguyễn Khắc Phục rời bàn vi tính nhà hắn tới la hét và tán dóc về đá banh.
Than ôi được có mỗi buổi đó thôi, ngày hôm sau cả trại lại chìm đắm trong không khí sáng tác 'khẩn trương nhưng vẫn đạt chất lượng cao".
Mường Mán cũng giở đồ nghề giấy bút ra , tôi gạ hắn đi kiếm chai Nếp Mới gây độ tiếp, hắn lắc quày quạy kêu còn phải viết tiểu thuyết.Thế là tôi cũng đành phải theo phong trào vậy , đã đi trại sáng tác là chỉ có ngồi viết thôi, chơi mãi ở nhà rồi.
Quyết tâm thế rồi tôi giở giấy bút ra ngồi bàn viết ."Hôm nay biển ấm...". Than ôi, tôi viết được mấy chữ đó rồi cứ ngồi thừ ra, muốn tắc tị luôn.Mà cái câu này cũng chẳng phải của tôi, mà là tôi thuổng của nữ thi sĩ Nguyễn thị Hồng mới thốt ra sáng hôm đó lúc cả trại kéo nhau đi tắm biển.Tôi sẽ viết một truyện ngắn với câu mở đầu như thế.Tôi sẽ viết về một anh chàng được vợ bao ăn bao ở để suốt ngày này qua ngày khác ru rú trong phòng để ...viết văn, tạo dựng sự nghiệp lẫy lừng.Than ôi, năm tháng trôi qua, thiên tài được vợ nuôi mới chỉ xẻn ra có bấy nhiêu chữ: “Hôm nay biển ấm...".Và cả tôi nữa,cứ ngáp ngắn ngáp dài mãi cũng chỉ được có nhiêu đó thôi.
Tôi đành vứt bút chạy sang phòng Nguyễn Sinh.Trời, mới từ sáng tới trưa, nhà văn của 'miền đất lửa' này đã viết được 3 trang chữ dày đặc.Tôi hoang mang ghé sang phòng nữ thi sĩ Anh Thơ, bà đang ngồi bên bàn ngổn ngang bản thảo và cũng chẳng thua gì Nguyễn Sinh bà cũng đã thêm được tới 2 trang "Từ bến sông Thưong' tập 3.
       Trở về phòng mình, tôi nhất quyết không ngáp nữa và cắn bút trước trang giấy trắng.Than ôi, suốt cả tiếng đồng hồ cạy đầu ra cũng chẳng thêm được chữ nào.Tôi ngao ngán nhìn 4 chữ "hôm nay biển ấm" như bốn con ruồi đang đậu và hình như cũng sắp sửa muốn bay đi  như cái kho chữ nghĩa của tôi lúc này.
"Cho nó bay luôn...", sau cùng dường như đã hết kiên nhẫn, tôi dẹp giấy bút, khóa cửa phòng và chạy một mạch ra biển.
Phía trước tôi bây giờ là sóng xanh là bầu trời trắng xóa và những núi đồi như những con khủng long bò ra ngòai biển .Và dường như số phận lại đã mỉm cười  khi tôi nhìn thấy ... một cô gái lững thững  đi trên cát. Đôi chân dài trắng hồng, mái tóc xoã xuống đôi vai căng tròn, nàng quyến rũ còn hơn cả biển …Ôi trời ôi, tôi có nằm mơ không đây, nàng bước  lại  gần, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.Nàng nói rằng nếu tôi có trí nhớ tốt thì hẳn đã nhận ra nàng là ai rồi.Thế là tôi được phép nhìn nàng thật kỹ càng và tôi reo lên  như ông Colomb tìm ra châu Mỹ vậy.
Cách đây hơn một năm, trong một buổi giao lưu với bạn đọc, có một cô gái đã lên bục dõng dạc hỏi tôi :
"Vì sao trong các sách đã viết, anh thường xây dựng hình tượng người phụ nữ đáo để thế ...".
Tôi cau mày nhìn cô ta , tôi định nói rằng chính câu hỏi của cô đã là một bằng chứng cho sự có lý của tôi trong việc xây dựng các nữ nhân vật rồi nhưng  tôi lại nghĩ bụng gây chuyện với đàn bà là chúa dại,tôi đành nở một nụ cười tươi nhất có thể được rồi uốn giọng :
"Thưa cô,với tôi, người phụ nữ là sản phẩm tuyệt vời của Thượng đế , tiếc thay,tôi thường chỉ được tiếp xúc với phía bên kia của sự tuyệt vời....".
         " Hồi đó-nàng cười và nhìn ra ngòai biển- anh trả lời khôn lắm."
     Thế là cả hai chúng tôi bị hút vào câu chuyện triền miên, không đầu không cuối và bằng linh cảm vốn có tôi thừa biết những câu chuyện đại lọai như thế sẽ dẫn tới cái gì.Hóa ra nàng là một cô giáo dạy văn , đọc khá nhiều sách của tôi kể cả những cuốn nhảm nhí và trong nàng đã có một  hình dung về tôi và hình ảnh đó được tô điểm bởi những trang viết "mùi mẫn' khiến nàng cảm  thấy như gặp lại người bạn cũ đã quen nhau từ lâu lắm.
Thế là bắt đầu từ hôm đó, quên đi trại sáng tác với các ông bà nhà văn cặm cụi trước trang viết, quên đi France  98 đang thời sôi động, tôi đưa nàng đi khắp nơi khắp chốn : bãi biển, đỉnh  núi , sân chùa, đồng quê.Tôi phải ghé Nguyễn Khắc Phục để mượn chiếc xe máy cổ lỗ trong lúc gã đang nhăn nhó :
"Thật là không thể tưởng tượng được vùa lên đài vinh quang chót vót không đầy 5 phút sau đã rơi xuống đất đen..”."
Tôi trố mắt :
"Ai vậy?".
Phục nhìn tôi buồn rầu :
"Ha...Ha ...chứ ai...".
Trời đất ơi, hóa ra Ha là cầu thủ Hàn quốc vùa làm bàn được một qủa , mấy phút sau đã bị thẻ đỏ đuổi ra ngòai sân và chuyện đó đang làm Nguyễn Khắc Phục buồn hơn cả  hợp đồng viết kịch bản phim bị chậm ký.
" Tớ hy vọng sau Ha không còn ai rơi vào thảm trạng như thế...."
Tôi cười ha ha với Phục và phóng xe đi đón nàng.
       Những trò chuyện, những buổi đi chơi lên rừng xuống biển, những mây mưa có thể  đánh đổ cả tới trái tim bà nhất trong nhà…tu kín  khiến tôi thường xuyên về muộn, trại sáng tác đã đóng cửa và tôi đành phải trèo tường vào.
Một đêm vừa nhảy xuống sân, tôi va ngay vào  nhà văn Nguyễn Quang Hà. Anh vốn thuộc lọai "bé ngoan' của trại nên nhìn bộ dạng tôi anh bò ra cười.
        "Trại mở được hơn mười ngày rồi đó.Viết được chữ nào chưa?"
      Tôi đánh trống lảng :
        " Viết lách gì...uốc cúp đang ầm ầm thế viết sao được..."
     Nguyễn Quang Hà cười ha ha :
       " Thôi đi ...ông thì thiết gì uốc cúp...có uốc em thì có… "
       " Có chớ...tôi mê uốc cup lắm chứ bộ nhưng mà là uốc cup kỳ sau ở...Nhật bổn kia..."
       ' Thôi viết đi cha nội...đã tham dự trại thì cũng phải viết một cái gì đó chớ..."
       " Yên trí...yên trí...tớ sẽ viết mà..."      
    Quả nhiên mấy ngày sau, một đòn chóang váng đã rơi xuống đầu khiến tôi đành phải ngồi vào bàn viết vậy.Hôm đó nàng đón tôi ở chỗ hẹn với vẻ mặt không vui.Nàng từ chối không đi với tôi lên đỉnh núi Đá như đã hẹn và kéo tôi vào quán nước ven biển.
      " Em có câu chuyện này nói với anh..."
    Nàng mở đầu bằng giọng cố kiềm chế, nàng nói rằng cô em gái nàng mới ở Sàigon về, khi biết chuyện mới xảy giữa nàng với tôi,cô ta đã nhảy dựng lên kiên quyết lôi chị gái trở về với khuôn phép gia đình.
      " Tình yêu chỉ là lý thuyết thôi...con người ta sống phải thực tế - em gái nàng nói thế..."
      Tôi an ủi nàng rằng nghề viết văn cũng là một nghề hết sức thực tế thì nàng lại mang lý lẽ của cô em gái ra phản đối:
     " Không ....các ông hay mơ mộng lắm và nhất là nhà văn như anh lại đầy bất trắc..."
     Tôi trấn an nàng bằng những lời lẽ làm mủi lòng tới cả một con voi cái, nhưng tiếc thay,với nàng thì không, tôi hiểu những lời nói của tôi lúc này chẳng khác gì nhũng tờ vé số đã xổ mà chả trúng cái giải gì,chẳng qua cũng giống như tiếng thông reo vi vu vậy thôi.
Sau cùng nàng hạ một câu chắc nịch :
         " Em cần một sự ổn định..."
    Tôi đành chấp nhận cuộc chia tay màu biển tối với vẻ mặt mà khi ghé nhà Nguyễn Khắc Phục để trả xe, hắn phải kêu lên :
     " Sao thế? Mày sao thế? Em đâu rồi ?"
   Tôi nói với Phục rằng hóa ra trên đời này còn có một cầu thủ Ha thứ hai ở trên đời. Nguyễn Khắc Phục tròn xoe mắt :
     " Ai thế ? Đội Hàn quốc đã về nước từ hôm qua rồi..."
     Tôi cười gằn :
     " Tao đây chứ ai? Tao cũng vừa bị nàng phạt thẻ đỏ đuổi ra sân sau vẻn vẹn có mười ngày trăng mật . .."
    Phục hiểu ra và phá ra cười :
    " Mày còn được mười ngày “đá” thoải mái, còn Ha chỉ được sướng có mấy phút..."
   Tôi thở ra :
   " Bất trắc...văn chương là bất trắc mày ạ..."
   Và ngay đêm đó, sau khi lang thang một mình ngoài biển rất khuya, tôi mới trèo tường trở về và trước khi trời sáng tôi đã viết xong cái truyện ngắn có tựa là "BẤT TRẮC"...

                                                                                                                                                                                                                      
                  Nha Trang 7/98




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét