HÀNỘI …HỒI ẤY (10)
(tiếp theo)
Hắn gật gù chắp tay sau lưng đi lại trong buồng ngắm nghía như một nhà tư bản nước ngoài sắp đầu tư vào một cơ sở công nghiệp :
- Phải sắp xếp lại, trang trí nội thất cho thật hấp dẫn. Trước hết xin ông hạ mấy cái bằng khen kia xuống, cứ treo mãi mà chẳng ra cắc nào thì treo làm đéo gì, để tao kiếm cho mày mấy bức tranh khoả thân thay vào đó. Còn cái bàn thờ nữa, chềnh ềnh giữa nhà vừa chướng mắt vừa phá không khí… ái ân đi, tốt nhất mày làm kệ gỗ treo trong góc tường. Thờ cúng trong tâm thôi, mà từ nay phải khấn khứa ông bà ông vải phù hộ cho “khách sạn mini” của chúng ta ngày nào cũng có khách, cảnh sát có mắt như mù, hàng xóm có tai như điếc…
Hắn phác ra cả một tương lai tươi sáng một mai tiền vào như nước, hắn sẽ mua máy cassette stéréo mở nhạc cho khách nghe, sắm vidéo chiếu phim “nhà nghèo” cho khách coi, tóm lại thoả mãn mọi yêu cầu, lấy khách hàng làm Thượng đế. Tôi cũng bốc lên, viễn tưởng tới cả một ngành kỹ nghệ xuất nhập khẩu gái điếm gọi tắt là XUNHAGAI, thu ngoại tệ còn hơn cả toàn ngành ngoại thương gộp lại.
Đêm hôm đó nằm trên giường, tôi thấy cửa hé ra, một người con gái xoã tóc lẻn vào. Trời ơi, Ánh Tuyết, người yêu đầu tiên của tôi đó. Tôi nhớ ra rồi, tôi phải gói ghém thực phẩm tống hết vào cái ba lô con cóc để đưa nàng lên tàu tới tận Cao Bằng thăm nuôi cha nàng trong trại tù. Nàng chẳng nói gì hết, mặt hầm hầm trong lúc tôi cuống lên tìm gói thịt kho mặn không biết lẫn vào đâu trong cái đám lủng củng đủ các thứ gói bọc xếp chặt trong ba lô. Tôi lồm cồm bò khắp phòng để tìm cho ra cái gói ấy mà tôi nhớ rất kỹ tối qua tôi đã bọc bằng ba lần lá chuối khô và buộc thật chặt bằng sợi dây gai. Sau cùng tôi đã tìm ra nó nằm lăn lóc cạnh sọt rác trong xó bếp. Lạ thay khi tôi nhoài tới, vươn cả hai tay ôm lấy, nó bỗng trở nên nặng chịch như cối đá. Tôi trèo cả người lên cái gói khổng lồ, kinh hoàng nhận ra đôi cánh tay bỗng trở nên nhỏ tí, xoè ra những cái lông nhọn hoắt, bàn tay co rút lại bé xíu và nhờn nhờn một chất keo dính chặt vào gói lá chuối. Tôi còn loay hoay chưa biết tính sao nàng Ánh Tuyết đã xuất hiện trong tay cầm cái cán chổi khổng lồ và trời ơi cứ nhằm đầu tôi nàng giáng xuống làm tôi nổ đom đóm mắt. Tôi muốn kêu thét lên nhưng cổ tắc nghẽn. Anh đây, anh đây em ơi, sao lại đánh anh, mình sắp sửa lên tàu thăm nuôi bố mà, tháng này mình lên muộn thể nào bố cũng trông lắm đây, giúp anh cho nốt gói thịt này vào balô rồi mình ra ga kẻo trễ giờ tàu. Than ôi nàng chẳng hiểu tôi muốn nói cái gì, cứ cái cán chổi quái ác nàng nện xuống đầu, sau cùng đau quá tôi vùng ra khỏi gói thịt bọc lá chuối khổng lồ kia, chạy thốc lên tường. Lạ thay cái chất keo lầy nhầy trong các bàn chân bàn tay, làm cả người tôi bám dính trên trần nhà, dễ dàng chạy lui chạy tới mặc cho nàng Ánh Tuyết đang giận dữ la hét, cầm cái cán chổi dứ dứ như muốn chọc nát thân thể tôi.Mặc kệ, tôi cứ bám dính trên trần nhà nhìn nàng lúc này đã vứt bỏ cái cán chổi, chống tay lên sườn nhe răng ra. Thế rồi tôi bỗng thấy nàng lần lượt cởi hết quần áo, leo lên nằm dài trên giường phơi bày trước mắt tôi những đường nét tuyệt vời của thân thể từ trước nàng vẫn giấu kín. Bốn chân (than ôi, lúc này tôi đã có thể nói như vậy chẳng còn hồ nghi nữa) bám chặt trên trần nhà, tôi giương hết cỡ cặp mắt tim đập thình thịch, toàn thân run rẩy trước nụ cười mời gọi của nàng và khi nàng cong người phô bày hết những gì nàng có dưới ánh sáng mờ ảo ngọn đèn đầu giường, tôi không thể làm gì được khác ngoài bò vội đến phía trên nàng và buông chân cho toàn thân rơi xuống. Nhanh như một tia chớp, nàng bật ngang người tránh tôi và chiếc cán chổi trong tay nàng từ lúc nào lập tức lại bổ xuống làm tôi tối tăm mặt mũi. Toàn thân tôi sắp bẹp gí xuống và rồi nỗi kinh hoàng gây ra bởi cái chết sát gần làm tôi vùng dậy, thét to, lao tới nàng…
Tôi thức giấc trong đêm vắng, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi, từ ngoài phía cửa sổ gió vẫn lặng lẽ đưa vào mùi chuồng chồ và mùi pháo lậu. Cố nhắm mắt cũng không thể nào ngủ được nữa tôi cứ nằm trằn trọc cho tới sáng. Nỗi lo biến dạng thành con bọ hung trở lại đâm nhói trong tôi khi mở mắt dậy tôi nhìn thấy ở bên sườn phải, vẫn chỗ đó, đêm qua lại đã mọc lên một sợi lông rất dài…
5.
Chính trong những đêm lang thang nhường phòng cho Trịnh tổ chức “khách sạn mini”, tôi đã gặp nàng, con gái ông bà Đ. Quả thực không gì làm ta động tâm hơn khi thấy một người con gái ngồi khóc tấm tức trong đêm dưới hiên nhà. Bởi vậy tôi đã đi xa rồi, lại cọc cọc đạp xe quay lại. Trời ơi, nàng vẫn ngồi đó, tóc xổ tung, gục đầu xuống gối, nhô lên đôi vai gầy. Tôi dựng xe bên lề, ngập ngừng bước tới :
- Cô ơi… khuya rồi sao còn ngồi đây, tôi có thể giúp cô gì được chăng ?
Cô gái ngẩng lên, ngay từ ánh mắt ban đầu, tôi đã nhói tim, linh cảm một điều gì đó rất trọng đại vừa xảy ra mà tôi không sao hiểu nổi nó là chuyện gì ? Sau này nàng kể lại lúc đó nàng sợ rúm cả người định đẩy cửa chạy vào nhà nhưng chẳng hiểu sao vừa nhác thấy tôi, một sức mạnh huyền bí nào đó đã giữ chặt lại khiến không nhúc nhích nổi.
- Cám ơn… cám ơn anh… trong nhà nóng quá tôi ra ngồi ngoài này hóng mát thôi.
Nhưng vừa rồi tôi thấy cô khóc mà…
Nàng cười nhoẻn, phô ra đôi hàm răng trắng bóng dưới ánh đèn đường
- Tôi… tôi vừa bị bố mắng vì quên không tắt đèn bếp…
Tôi suýt kêu to lên, thế đấy, hết sức đơn giản, đơn giản đến ngớ ngẩn vậy mà tôi đã vội tưởng tượng cả một bi kịch về người con gái bị lừa đảo mất trắng cả danh dự lẫn vào tài sản và sắp sửa đâm đầu xuống sông tự vẫn. Ra thế đấy, bị bố mắng vì không quên tắt đèn, cuộc đời rõ nhỏ nhoi đến thế thì thôi.
- Ồ… vậy mà tôi cứ tưởng… xin lỗi cô…
Tôi quay đi và sẽ đạp xe đi mãi mãi nếu như nàng không cất tiếng gọi :
- Anh… anh gì ơi…
Nàng đứng dậy mở cửa và rút trong túi ra cái gì đó :
- Cảm ơn anh đã quan tâm đến em… Anh cầm lấy, anh đang đói phải không ? Nhìn mặt anh em biết…
Nàng dúi vào tay tôi… phong bánh đậu xanh, lách khẽ người vào nhà trong, nhẹ nhàng khép cửa. Tôi cứ đứng như trồng bên hè phố. Quả thực bụng tôi đang réo và túi tôi rỗng tuếch chỉ còn trông chờ sáng mai Trịnh chia tiền thuê buồng. Tuy nhiên không phải vị ngọt lịm của bánh đậu xanh làm tôi ứa hai hàng nước mắt mà chính vì nó gợi tôi nhớ lại một lần đi chơi với Ánh Tuyết ngày trước, bụng cũng đói sôi lên mà trong túi chỉ còn vừa đủ tiền mua hai cái bánh mì chay. Khi tôi vừa định ghé mua thì chao ôi, lão hàng phở béo múp mở toang nồi nước dùng làm mùi thơm ngào ngạt thốc ngay mũi và lập tức tôi nghe thấy giọng nũng nịu của nàng Ánh Tuyết :
-Anh ơi, em thèm ăn phở…
Tôi nghe như có tiếng nổ bên tai, nhưng biết làm sao, vì người yêu người ta có thể nhảy vào lửa, huống hồ tôi chỉ cần chiều nàng một bát phở dẫu giá của nó bằng đúng hai cái bánh mì tôi vừa định mua. Vậy là tôi vui vẻ kéo nàng hùng dũng bước vào tiệm lớn tiếng gọi một bát phở tái bỏ thật nhiều hành trần theo sở thích của nàng mà tôi đã thuộc làu.
- Sao anh không ăn ?
Tôi rất cảm động được nàng hỏi vậy và tôi vừa lau thìa đũa vừa trả lời nàng rằng tôi mới ăn cơm, bụng hãy còn tức anh ách không thể nhét thêm bất cứ thứ gì. Nàng nhìn tôi cười nhoẻn và thôi không bàn tới chuyện đó nữa, nàng tập trung toàn tâm toàn ý vào bát phở vừa được bưng tới.
Than ôi dầu tôi đã cố nén giữ cơn đói không cho vùng vẫy để giữ cho được vẻ mặt tươi tỉnh và âu yếm nhìn nàng ăn mà cái bụng phản chủ vẫn réo ùng ục, đưa nước bọt lên đầy miệng, mặt mày tái xanh tái tử.
Đương nhiên nàng chẳng mảy may nhận ra những dấu hiệu đó, nàng còn mải đưa mắt nhìn theo gã chạy bàn và khi gã tới gần nàng ra lệnh cho gã làm thêm một bát thịt tái. Tôi giật thót người, cái đói còn kìm giữ được, nỗi lo không đủ tiền trả cho nhà hàng mới đáng sợ hơn. Một bát phở và một bát thịt tái gía bao nhiêu nhỉ ? Chao ôi biết thế này tôi cứ ở nhà, mua bún về nấu sáo măng đãi nàng lại chẳng hơn ư, vừa ấm cúng no nê lại vừa khỏi lo thiếu tiền, tôi ghé tai vào lão béo nói nhỏ, lão vui vẻ cho tôi thiếu tiền chén thịt tái, nỗi lo tiêu tan, đến lượt cái đói lại càu nhàu. Đương nhiên nàng vẫn không nhận ra nó, ngược lại nàng còn trách tôi :
- Rõ chán anh, rủ em đi chơi lại còn ăn trước ở nhà làm em phải ăn một mình mất cả vui.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét