Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

HÀ NỘI ...."HỒI ẤY" (9)

               Hà nội..."hồi ấy" (9)
                          (tiếp theo)

 


Đương nhiên cả hai nơi đó đều đã quên tôi khi tôi thôi không còn bồ bịch với con gái Ngài và ngay cả khi Ngài hạ cố chấp nhận cho tôi làm rể tương lai, chắc chắn người ta cũng không để tôi ngủ phòng làm việc mà ngay lập tức cho tôi một căn hộ. Trong cả hai trường hợp tôi chẳng nên lai vãng tới những nơi đó một cách vô ích, lại đành phải chịu về cái căn buồng xú uế để một ngày nào đó thức dậy trên giường, tôi thấy mình đã trở thành một con bọ hung.
Sáng sớm hôm sau vừa mở mắt thoát một cơn ác mộng trong đó tôi không biến thành con bọ hung mà lại là một con dế trũi có hai cái càng khổng lồ cứ khoét mãi khoét mãi cái ngạch tường xi măng, tôi nhảy vội xuống đất, vạch áo ra coi. Hỡi ôi, bên sườn phải, vào đúng chỗ trước đây, một sợi lông thật dài lại đã mọc lên. Tôi sợ toát mồ hôi, dấu hiệu biến dạng thành sâu bọ đã hiện ra quá rõ rệt ? Gã trộm cứt kéo lạch xạch chiếc xe chở hai cái sọt đi qua làm loé ra trong tôi một nghi ngờ. Phải, chính thằng cha đó mới có nguy cơ biến dạng thành bọ hung nhiều hơn tôi, vậy mà hắn vẫn to cao, khoẻ mạnh đấy thôi. Hoang tưởng , hoang tưởng quá rồi, con người là vốn quý của trời đất, là tinh hoa của vũ trụ, sâu bọ là loài hèn kém, nhơ bẩn, hai bên có ranh giới dứt khoát,rõ ràng, không thể có chuyện thứ này biến thành thứ kia được. Tuy nghĩ vậy, tôi vẫn lấy kéo cắt bỏ sơi lông tung hê ra ngoài cửa sổ, vội vã mặc quần áo, bước nhanh khỏi nhà.
Tôi vừa nảy ra ý nghĩ là căn buồng của tôi giống như một nơi đang bị nhiễm phóng xạ, càng ở lâu trong đó, càng nguy cơ biến thành sâu bọ. Tốt nhất tránh xa nó ra, chỉ cần trở về vào ban đêm để ngủ. Thế là suốt mấy ngày liền tôi cứ quẩn quanh trong góc phòng làm việc cơ quan, ngoài giờ chui vào thư viện công cộng hoặc lang thang trong công viên đợi khuya mới về ngủ để mai dậy thật sớm chuồn cho nhanh khỏi nơi xú uế đó.
Quả nhiên chỉ sau hơn một tuần, vào một sáng thức dậy, tôi sung sướng muốn hét toáng lên khi bên sườn phải không còn thấy mọc ra cái lông quái ác kia nữa. Tôi đã hết sức đúng khi xác định nguyên nhân của sự “biến dạng” chính là ảnh hưởng của môi trường. Tôi đâm sợ cái căn buồng của tôi, mỗi khuya phải trở về, việc đầu tiên sau khi mở cửa là đưa mũi hít hít khắp mọi nơi, đêm nào không thấy cái mùi “muôn thuở” ấy, tôi lo đến mất ngủ bởi vì điều đó chỉ chứng tỏ tính chất “bọ hung” đã trở lại, và sáng hôm sau từ mờ đất tôi đã nhào khỏi nhà, thà lang thang phố xá còn hơn.
       Trịnh tới tìm tôi ba, bốn lần đều chỉ thấy cái khoá tổ bố ngoài cửa, hắn tức giận mò tới phòng làm việc của tôi :
-Mày đi đâu mất mặt…
  Tôi cười gượng gạo :
-À… bận chút việc…
- Lại tránh mặt cô Cẩm Lai chứ gì ? Thằng hèn, việc gì phải thế.
Tôi chỉ lắc đầu, không, không nên cho hắn biết, chẳng giúp được gì có khi lại chửi mình cám hấp. Trịnh kéo tôi ra quán nước có bán rượu xế cổng cơ quan. Nhìn tôi rụt rè, hắn vỗ túi đắc chí :
- Yên tâm, tao có tiền đây rồi.
- Lại moi thuốc bệnh viện hả ?
- Không, không, lâu lâu mới làm một quả, làm thường xuyên lộ vở có mà chết.
- Vậy thì lại chỉ móc trộm túi vợ ? 
     Hắn thề sống thề chết là không nhưng tôi thừa biết ngoài lương ra hắn chỉ có hai cách kiếm tiền như vậy .
- Tao nghĩ ra cách kiếm tiền rồi – Hắn nhấp ngụm rượu đắc chí.
- Sửa xe đạp chứ gì ? Sức mày trói gà không chặt đòi sửa xe cho ai ?
   Trịnh lắc đầu quầy quậy :
- Không không, trí thức ai làm cái nghề mạt hạng ấy, mấy ông cảnh sát lại bắt về tội bêu rếu chế độ thì mọt gông. Tao mới nghĩ ra một sáng kiến vĩ đại, vừa có tiền uống rượu lại vừa chẳng phải mất công mất sức. Mày chỉ chịu khó chuồn khỏi cái buồng của mày từ sáng sớm cho đến nửa đêm thôi.
Tôi reo lên :
- Xong ngay, quá dễ, tao cũng đang cần tránh ra khỏi cái buồng tao đây.
Trịnh hiểu khác đi, cười mũi :
- Chạy trốn kỷ niệm với các em Ánh Tuyết và Cẩm Lai phải không ? Kệ mày, sao cũng được, miễn sáng sớm đưa chìa khoá cho tao rồi biến, khuya khuya mới được vác mặt về.
- Mày sẽ làm cái trò gì ?
- Làm gì kệ tao, miễn không họp phản động trong buồng này là được chứ gì ?
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa bước ra cửa đã thấy Trịnh nhăn nhở dắt xe tới. Tôi dúi vào tay hắn chiếc chìa khóa, chẳng cần biết hắn sẽ giở ra cái trò gì và chiều hôm đó sau khi tan sở tôi tự cho phép mình ngồi vỉa hè ăn hẳn một đĩa cơm thịt kho thay vì gặm bánh mì suông như mọi ngày. Chín giờ tối, thư viện đóng cửa, chui ra khỏi cuốn tiểu thuyết tình yêu thời các cô hàng xén ngồi la liệt quanh chợ, đầu óc còn chuếnh choáng những lời thở than mùi mẫn, tôi lọc cọc đạp xe qua các dãy phố tối om, giết nốt thời gian trên ghế đá công viên để gần nửa đêm mới bò về đến nhà. Trịnh đón tôi với bộ mặt nhăn nhó :
- Tao đợi mày cả tiếng đồng hồ.
- Ô hay, mày dặn phải về thật muộn mà.
- Đúng rồi, nhưng cái phòng này từ sau mười giờ đêm bố ai mà nằm cho được. Mùi cứt, mùi pháo lậu… khiếp, phát ngất người, nguyên thở cũng chẳng nổi nói gì đến chuyện ôm ấp.
   Tôi ngớ người :
- Ai ôm ấp ai ?
  Trịnh cười toét :
- Lại còn ai nữa ? Hai đứa thuê phòng mày chứ còn ai ?
   Tôi vỡ lẽ, hóa ra Trịnh kinh doanh “khách sạn mini” tại ngay phòng tôi, trời ơi, đến ngay tôi cũng còn chẳng chịu nổi cái góc xú uế này huống hồ… khách trọ. Tôi cười đến chảy cả nước mắt :
- Khách của mày nom có giống hai con bọ hung không ?
Trịnh há miệng :
- Sao mày hỏi vậy ?
- Là bởi vì chỉ có bọ hung mới sống nổi trong buồng tao thôi.
Thế mà hai đứa chúng nó vẫn ôm nhau suốt từ sáng đến tối đấy, cơn yêu nổi lên kể gì trời đất. Phòng mày có cái thuận tiện khỏi khai báo tạm trú, khỏi trình đăng ký kết hôn.
- Lại ông nọ bà kia, trốn vợ trốn chồng đi tìm của lạ ?
- Không không, em này chưa chồng, đang làm y tá chỗ tao, lương ít, cần kiếm thêm, còn thằng cha kia là Giám đốc một Xí nghiệp làm hàng xuất khẩu. Ăn bánh trả tiền, một cuộc chơi tự nguyện, hai bên điều có lợi, và tao là người tổ chức.
   Tôi cười cay đắng :
-Tức ma cô dắt gái và tao là thằng chủ chứa.
- Ô, mày cần phải học cách nói lắc léo của nhà ngoại giao, chớ bao giờ huỵch toẹt ra cái cốt lõi của sự việc.
  Hắn dúi vào tay tôi mấy tờ giấy bạc :
- Phần mày đây, mẹ kiếp, nó trừ mất ba ngàn vì buồng có khí độc hại.
- Thế còn mày ?
- Tao đã nhận hai mươi lăm phần trăm của con y tá rồi, giá mềm đấy, bọn khác bóc lột theo tỷ lệ bốn sáu kia.
   Tôi bật cười :
- Mày làm cái việc này lâu chưa ?
-Vài tuần nay thôi, đầu tiên thuê phòng thằng Chu, y vụ, sau vợ nó dưới quê lên phá, dọa báo cảnh sát, tao mới chuyển tới chỗ mày.
- Hóa ra mày cũng đang biến thành bọ hung giống tao đấy.
- Rõ rởm, vứt cha ba cái thứ triết lý lăng nhăng đi. Bọ hung, bọ xít, rận rệp gì cũng được, sống cái đã. À, mai mốt thu được vài lượt khách rồi mày phải bỏ ra ít tiền sửa sang căn phòng, còn cái thằng làm pháo lậu bên hàng xóm với cái thằng móc cứt trộm phải cấm tiệt, doạ không được báo công an.
- Thôi thôi, mình cũng có tử tế gì, mình phá nó, nó sợ gì không tố cáo mình. Suy cho cùng muốn sống ai chẳng phải xoay xở.

                          (còn tiếp)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét