Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

TƯỢNG ĐÀI THAM NHŨNG (1)

LANG THANG ĐIỆN BIÊN (1)

                             Tượng đài tham nhũng


Trên chuyến bay Hà Nội - Điện Biên ngày 20 tháng 9, hàng ghế phía trước hạng nhất có mấy cụ cựu sĩ quan Pháp ngực đeo cuống huy chương, phía hàng ghế sau - loại vé phổ thông cũng có mấy cụ người Việt đeo huy hiệu " Chiến sĩ Điện Biên". Tất cả các cụ đều đã ngoại bát tuần. Cụ Tây ôm khư khư bó hoa có dòng chữ “ Pour nos morts” chắc để mang vào nghĩa địa tây. Mấy cụ ta không mang gì vì không quan tâm hoặc vì mọi thứ bán sẵn ở nghĩa trang liệt sĩ. 
Cô tiếp viên trẻ trung, xinh đẹp vô tình đã thành gạch nối giữa hai nhóm lính già cách nay hơn nửa thế kỳ đã từng bắn nhau trối chết. Cô mời mỗi cụ cựu chiến binh ta một chai nước khoáng La Vie, một chiếc khăn giấy và một câu buông thõng : ” mời bác”.
Riêng với mấy cụ Tây ngồi hàng ghế hạng nhất tất nhiên nụ cười của cô có tươi hơn, thay vì nước khoáng, mấy cụ có thể nhấm nháp ly cognac hay vang Bordeaux tuỳ thích.
Hai nhóm lính già bầy ra hai đời sống, hai nhân loại, hai nền văn minh khác nhau. Nhưng biết làm sao ? C’est la vie…vì đời là thế !
 Sân bay Điện Biên sương mù nhiều hơn ánh đèn. Chàng taxi ra giá 300 ngàn đồng một cuốc xe đi thăm tất cả các điểm di tích ở thành phố trừ hầm chỉ huy của Đại tường Võ Nguyễn Giáp cách 40 km phải thêm 200 ngàn nữa. Trước tượng đài chiến sĩ Điện Biên trên đồi cao bị trùm mền,chàng taxi cười hì hì :
" vụ này mấy bác trên tỉnh phải đi T16 đấy chú ạ...".
Chẳng biết T16 là cái chi chi. Hình như là vụ rút ruột công trình làm bệ lún, tượng nứt.
Đến tượng đài các bác còn "ăn" nữa thì thử hỏi có cái gì là không ?
Từ xa nhìn tượng đài bị trùm mền kín mít nom như cái cọc vuông không lồ chọc lên trời.
Không còn là tượng “chiến thắng Điện Biên” nữa mà nom như “tượng đài tham nhũng”.
Ừ nhỉ, có tượng đài anh hùng sao không có tượng đài “tội phạm” nhỉ ? Nếu Bộ văn hoá mở một cuộc thi sáng tác đề tài “biểu trưng của tham nhũng thì tượng đài trên đồi A1 Điện Biên lúc này chắc giật giải nhất. Chỉ tiếc cái máy hình đã hư không ghi lại được nó.
Chui vào hầm Đờ Cát . Hoá ra quá đơn sơ và rỗng tuếch so với hình dung. Nhưng xem ra, nhìn đi nhìn lại, nó vẫn là cái chủ chốt làm tăng thu nhập cho thành phố Điện Biên Phủ.
Ngày trước, sau tháng 5 năm 1954 trong tự điển tiếng Pháp có thêm một từ mới : “DIENBIENFUSER” nghĩa là đánh cho một quả trời giáng. Ngày nay có lẽ ít người Pháp còn nhớ tới nó trừ mấy bác lính già..
Ghé lại quán nước trước cửa Bảo tàng lịch sử Điện Biên Phủ.
Cô bán quán áo trễ nửa ngực thỗn thện, quần ngáp lòi cả “chíp” xanh. Cả người cô căng ra như sắp nổ tung.
- Em dưới  Tuần Giáo lên đây bán quán. Người Dao đấy. Nhưng bây giờ ít ai mặc quần áo dân tộc. Vướng víu lắm. Chỉ trừ ngày hội thôi. Mà sao nom anh béo thế ? Anh uống nước dừa cho em đi. Nhiều vitamin lắm vớ !
- Ừ thì uống. Đừng làm cốc vại . Cho anh cốc nhỏ thôi. Mà đừng bỏ đường nhé. Này..ngày xưa anh cũng ở Tuần Giáo đấy . Lâu rồi…chắc từ ngày em chưa đẻ kìa.
- Biết em đẻ năm nào mà dám nói. Em 8x đấy. Đừng nói là anh ở Tuần Giáo từ năm đó nhé. Này uống đi, phải cho tí đường không thì chết nhạt. Nhìn vào cốc đây này. Đừng nhìn vào em . Không thì nước dừa sặc lên cả mũi. Mà sao anh béo thế ?
Bất chợt vang lên một tràng cười “hé hé..hé hé…hé hé…” nghe rợn tóc gáy.
À thì ra là nhạc chuông.
Cô bán quán móc trong lưng quần ra dế yêu nhỏ xíu.
Ái chà…Nokia N100 … hàng  hiệu cơ đấy…giá chót cũng 7 triệu.
Cô xì xà xì xồ một tràng chắc là tiếng Dao. Rồi sau chuyển sang tiếng kinh :
” Nhớ rồi…đúng giờ nhé……đồ đểu…hí hí hí…”
- Bồ gọi à ?
- Mới quen thôi…chưa phải bồ…hẹn tối nay đi hát karaoke…ừ à thế thôi..ai mà dễ thế ?
- Quen nhau bên bờ suối Nậm Rốm à ?
- Hí hí…anh vui nhỉ ? Suối nào đâu ? Quen nhau trên in-te-lét . Chít chát vài bữa rồi “ọp lai” đi càphê. Mà sao anh béo thế ?
- Ngày xưa anh cũng ở Tuần Giáo đấy…anh dậy trường Quài Tở..
- A…trường Quài Tở…vậy đúng rồi…anh dậy trường Quái Gở thật à ?
- Oi chết…sao em lại “nhái” bậy thế ?
- Cho vui ấy mà…vậy anh đúng dậy học thật rồi…
- Sao biết anh dậy học.
- Thì nghiêm trang đạo mạo không biết đùa chứ sao ? Chỉ phải cái béo quá. Mà trong thực đơn của em không có món mỡ…
Em lại cười hí hí…hí hí…
Trả tiền em xong chưa kịp đứng dậy đã có anh thợ ảnh tới kéo tay. Ừ thì chụp vài kiểu kỷ niệm.
- 20 ngàn một “bô”.
- Sao đắt thế ?
- Í trời ơi , kỷ niệm Điện Biên Phủ có nhiêu đó thôi còn chê đắt. Anh đứng gần chỗ xe tăng em chụp nhé. Thế còn có làm môt bô với tượng đài chiến thắng không ?
- Ô hay…tượng nó trùm mền rồi còn đâu mà chụp ?
- Chụp được chứ ? Ghép hình anh vào hình của tượng lúc mới khánh thành chưa trùm mền mà..
- Vậy là ảnh rởm à ?
- Rởm đâu…ghép chớ…mà rởm đâu có sao…xã hội bây giờ có cái gì là không rởm hả ông anh ?
Rốt cuộc cũng phải để anh thợ chụp cả 10 kiểu anh mới để yên tha cho đi , không quên hẹn tối nay sẽ mang ảnh tới tận khách sạn.
Rời bảo tàng lịch sử đi vào con đường đất đỏ uốn lượn quanh sườn đồi. Phía trước trải ra lớp lớp những chóp núi , ở đó, ngày xưa Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng ra lệnh kéo pháo vào, kéo pháo ra.
Bất chợt xuất hiện một con bò.
Chiếc giây mũi bò vòng ra phía sau nối với ghi đông một chiếc xe máy. Chàng mục đồng nghễu nghện ngồi trên xe và thay vì thổi sáo vi vu chàng ta nói liến thoắng vào chiếc điện thoại di động Motorolla đời mới.
Lậy trời chắc không phải nói với cô hàng nước trước cửa bảo tàng lịch sử.
“Ai bảo chăn trâu là khổ…
Chăn trâu sướng lắm chứ…”
Hoá ra câu hát ngày xưa vẫn còn đúng tới tận bây giờ. Hu hu…

                                                                  (còn tiếp)

  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét