Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

NHẬU VỚI TRẦN MẠNH HẢO

               Con ta chẳng phải của ta… 







Sáng nay được mùa …”nhà thơ”, những hai ông ghé nhậu : Đinh Kỳ Thanh và Trần Mạnh Hảo.
Nhìn hai ông mới thấy câu than của thi sĩ Nguyễn  Vỹ “ nhà văn An Nam khổ như chó” đã quá lạc hậu. Cả hai ông đều có ô tô riêng, biệt thự hồ bơi, vườn hoa cây cảnh và đều không phải lo bồi bút kiếm tiền.
Vậy mới nguy, giá như Trần Mạnh Hảo hàng tháng phải lo méo mặt  tiền học cho con, tiền chợ cho vợ thì viết lách đâu có “băm bổ” như bây giờ, lại không “bốc thơm” mấy anh chủ báo, nhất mấy anh đã làm lãnh đạo lại còn ti toe làm cả thơ, để dịp tết nó chia cho  một xuất bốn chục triệu như ngày xưa Trần Mạnh Hảo từng khoe.
Nhớ thời bao cấp, trên mâm có đĩa thịt lợn luộc, bát mắm tôm, mắt anh nào anh nấy sáng rỡ. Bây giờ, ngay tới tôm càng nướng, mực sào vẫn không lôi được hai ông ra khỏi tranh cãi về thơ.
“ Hôm nay Nguyễn Xuân Diện tố cáo em gái “nâng bi” Trần Gia Thái, GĐ truyền hình Hànội là nữ doanh nhân tên Nhung chuyên đạo văn thơ đưa lên blog , ngay cả bài “bốc thơm” này em cũng đạo…”
“ Nâng bi GĐ truyền hình Hà Nội là cái đinh gì, các phê bình  gia cây đa, cây đề “nâng bi” Tố Hữu, Trường Chinh cả nửa thế kỷ nay cũng  có ai nói gì đâu. Lại còn được đề nghị tặng thưởng Hồ Chí Minh như thày Hà Minh Đức nữa kìa….”
Nghe nhắc tới Hà Minh Đức, tôi chợt nhớ hồi Đại hội 6, giờ giải lao ngồi uống nước với thày ngoài hành lang Hội trường Ba Đình. Đang vui chuyện chợt một ông to béo, lùn choằn choằn từ xa đi tới. Thày Hà Minh Đưc đang yên vị trên ghế, chợt nhảy nhổm lên :
“ Đồng chí Tố Hữu…Tố Hữu…anh Nhật Tuấn đứng dậy nhường ghế cho đồng chí Tố Hữu…”
Tôi bật cười ha hả, vái thày Đức ba vái :
“ Em lậy thày ạ…”
Lạy rồi quay đít bỏ đi , thoáng thấy thày cuống queo như muốn bế anh Lành lên ghế.
“Kỳ này cuốn nào được đề nghị tặng giải Hồ Chí minh tớ cũng đọc lại hết..”
Nghe Trần Mạnh Hảo doạ, tôi bật cười :
“Nào…cụng ly cái đã. Thơ thẩn nói sau…”
Cụng một cái vẫn chưa ngó tới tôm với mực, lại chuyện văn thơ .Sau cùng, Trần Mạnh Hảo cũng bỏ miệng con tôm nướng. Tôi hỏi :
“ Giờ Giám đốc truyền hình Hà Nội Trần Gia Thái mời Trần Mạnh Hảo lên đài bốc thơm “Lợi nguyện cầu trước lửa”  mày có lên không ?”
“ Trần Mạnh Hảo không phải Hữu Thỉnh…”
“ Ái chà …hảo hớn gớm nhỉ ? Nhưng mà nhuận bút một trăm triệu thì sao ?”
“ Tao viết đâu phải vì tiền ?”
Đinh Kỳ Thanh cười cười :
“ Trần Mạnh Hảo mà trăm triệu thì Hữu Thỉnh, Vũ Quần Phương phải trăm rưởi…”
Tôi cãi :
“ Trần Mạnh Hảo bốc thơm phải cao giá hơn Hữu Thỉnh với Vũ Quần Phương chứ ?”
Trần Mạnh Hảo cười hề hề :
“ Thôi dẹp ba chuyện đó, để tớ đọc thơ tặng thằng Tuấn. “
Ấy chết, xưa nay ngồi nhậu nghe thơ đã chết rồi, giờ lại thơ tặng mình nữa khác gì vào discotheque nghe “cây sầu riêng trổ bông”. Tôi giật thót người, chưa kịp ngăn , Trần Mạnh Hảo đã ông ổng :
“ Con ta chẳng phải của ta…”
Đinh Kỳ Thanh nhìn tôi, xua xua tay :
“ Thôi thôi, nhạy cảm, nhạy cảm…”
Tôi trừng mắt :
“ Đọc tiếp đi, nhạy cảm cái chó gì?”
Trần Mạnh Hảo hắng giọng đọc tiếp :
“Tai hoạ của nó mới là của ta…”
Tôi im lặng. Đinh Kỳ Thanh lên tiếng :
“ Thơ này cóc phải của Trần Mạnh Hảo”
Hảo cười trừ :
“ Đúng rồi, làm được thơ này phải nuôi một ngàn con chó, tớ nuôi một con chẳng xong…”
“Vậy của ai ?”
Hảo thú nhận :
“Của Nguyễn Bảo Sinh, bạn Nguyễn Huy Thiệp. Tay Sinh này là chủ “khách sạn chó”. Phải là nhà “chó học” mới viết nổi hai câu thơ “nhân tình thế thái” vậy…”
Tôi nâng ly :
“ Cụng cái nữa nào ! Thôi, nói chuyện…chó đi,chuyện người mãi chán lắm…”
Trần Mạnh Hảo vẫn ngâm ngợi :
“ Con ta chẳng phải của ta…
“ Tai hoạ của nó mới là của ta…”
Đinh Kỳ Thanh càu nhàu :
“ Sao lại vô lý thế ? Trách gì Nhật Tuấn lấy tên blog là “thời đồ đểu”.
Tôi gắp cho mỗi ông một con tôm càng :
“ Con tôm này ngọt lắm. Chẳng hiểu sao lại bị chửi họ nhà tôm cứt lộn lên đầu…”
Trần Mạnh Hảo  nghĩ gì đó rồi cao giọng ngâm :
“ Nòng nọc đứt đuôi từ đây nhé…
“Ngàn vàng khôn chuộc giống bôi vôi….”
Ba cái ly cụng nhau. Ba cái miệng cùng cười :
“ Ha ha…ha ha…ha ha…”




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét