Xin đừng doping tình yêu...
Thật sung sướng khi nguời ta trẻ.
Cô Nguyệt ở thôn Nấm Nư vừa trẻ, vừa đẹp, lại vừa giàu , nên sự sung sướng nhân gấp bội. Sáng sáng, cô mặc quần ngáp, áo thun hiệu Hollister, túi xách Louis Vuitton, kính Rayban, dắt chiếc Dylan mới cáu cạnh ra khỏi biệt thự mái ngói đỏ au , phóng lên tỉnh làm việc tại văn phòng Công ty nước ngòai làm dọc đường khối anh ngẩn ngơ, suýt đâm nhau.
Sáng chiều hai lượt cô đi về, thanh niên trong xã lại tụ tập đông người (ngang biểu tình) “trồng xe máy” (còn trì hơn cả cây si) truớc nhà khiến nhiều nguời tưởng sắp đua xe .
Bác Bảy nhà kế bên vốn nhạy bén kinh tế thị truờng mở ngay quán càphê lấy tên “cây si”, kê bàn ngoài cổng biệt thự, khách ngồi đây có thể mọc rễ ngắm ...nhà Nguyệt. Bác lại sắm cái máy hát suốt ngày mở bài “từ khi trăng là Nguyệt” của Trịnh Công Sơn làm “khách si “ thêm mê mẩn.
Quán “cây si” ngày càng đông ,chàng nào cũng ra sức bày tỏ mình hoặc bằng kính “cơn” Olympius hoặc bộ đồ Eagle-pass ,hoặc một cái “cổ dề” vàng 18 to tổ trảng đeo tòong teng truớc ngực ...đó là chưa kể xế nổ giá chót cũng phải hàng Nhật chứ nhất định không chơi hàng Thái.
Cô Nguyệt hiểu được cái giá của mình,hàng ngày tiếp xúc toàn doanh nghiệp trẻ tuổi,tài cao, nên cái mẫu “nguời tình trong mộng “ của cô tuy không bằng sao ca nhạc, nguời mẫu nhưng cô tự nhủ nhất định không tìm trong đám ...Việt kiều.
”Ấy chết,sao loại bỏ đối tuợng “trong mơ” như thế ?”
Một hôm, có nguời hỏi vậy, cô tỉnh bơ :
” Í trời, hồi hộp lắm,về Việt Nam chàng khoe là tiến sĩ biết đâu sang đó chàng lại rửa chén hay đi làm “neo” * thì ...thua đậm.Mới cả Việt kiều những năm 90,91 còn có giá ...chứ bây giờ ...thua doanh nghiệp trong nước là cái chắc...”
“ Thế còn Đài Loan ?”
“ Đài Loan loại bỏ,Mã Lai cho qua,Đại Hàn tạm được.”
“ Thế Nhật Bổn ?”
“ Mết đờ in Giơ pân thì còn nói gì ? Number one rồi...”
“Mẫu tìm” của cô vào lọai hàng cao cấp thế nên các “cây si” tụ tập ở quán nhà bác Bảy cứ tha hồ mơ tuởng hão huyền.Tuy nhiên,trong khi “chàng Nhật Bổn, Đại Hàn “ chưa “tới thăm em một chiều mưa” thì Nguyệt tạm thời để mắt tới hai chàng trong đám đó.Chàng thứ nhất, tên Dũng, đi SH Nhật chính hiệu, con bà Giám đốc hãng xàbông trên tỉnh,nhà mặt tiền Quận1 Sàigòn.Dũng học tới năm thứ ba ngoại ngữ thì ở nhà...xài tiền đỡ cho mẹ.Được mẹ khuyến khích cứ ở nhà,khỏi đi làm,xài tiền thoải mái chục năm nữa cũng chưa hết,Dũng tha hồ la cà các quán karaoke , các vũ truờng và nói chung, nơi nào có em đẹp là Dũng tới liền.
.Vừa gặp mặt Nguyệt là Dũng...”chết” liền.Chẳng chiều nào Dũng vắng mặt ở quán “cây si”,lại ngấm ngầm nhờ bác Bảy khi thì lọ nước hoa,cục son khi thì cái ví đầm xinh xinh gửi tặng nàng. Phượng chẳng từ chối gì, thỉnh thoảng còn “khuyến mãi ” một nụ cười nhoẻn khiến chàng càng hăng hái gửi thêm quà kèm theo nhũng lá thư tỏ tình với lời lẽ cóp nhặt trong những bài hát kiểu như “Every thing I do,I do it for you”.
Chàng thứ hai được Nguyệt tạm để mắt tới là Thơ.Cái tên thật hợp với dáng nguời nho nhã,mảnh khảnh nhưng sẽ lầm chết nếu đánh giá con nguời qua cái tên và cái vóc ,bởi lẽ gia sản chàng được thừa kế của ông bố đã ngòai 70 lại chẳng ...”yếu “ tí nào.Nó gồm 8 xe khách chạy suốt Bắc Nam,3 cơ sở dịch vụ rửa xe máy và hai tòa nhà 3 lầu cho thuê ngay trung tâm tỉnh lỵ . Con nhà giàu nhưng Thơ ngày ngày tới Văn phòng Công ty của bố, mở máy vi tính và việc đầu tiên là viết những lá thư mùi mẫn gửi Nguyệt, nào là vì em anh có thể nhảy lầu cao ốc,vì em anh có thể …một mình chiến đấu với...mafia,toàn là nhũng lời xưng tụng mà nếu như Nguyệt muốn, ắt hẳn chàng sẵn sàng đi lên rừng Tánh Linh,tay không...bắt voi về dâng nàng.
Cả quán nóng lòng chờ nàng trao gửi con tim cho ai ? Cho Dũng ? Cho Thơ ? Hay cho một nguời chưa tới ? Trong khi đó, chiều chiều,cả hai chàng đều trồng cây si ngong ngóng nàng về.
Cho đến một buổi chiều , một việc làm đảo lộn hết mọi chuyện .Nguyên hồi đó đang vào mùa bóng đá SEAGAME , đội Việt Nam hạ đội Lào làm bà con tưng bừng phấn khởi,tối nào cũng quây quần quanh tivi la hét .
Bố của Phượng cũng là đệ tử “túc cầu giáo” , chẳng trận nào ông bỏ.Rủi thay, một buổi chiều đúng vào lúc Phượng phóng xe về nhà, một cơn gió xoáy đùng đùng .Tất nhiên nhà cô vào loại kiên cố đâu có hề hấn gì,chỉ riêng cột ăngten cao chót vót gục làm đôi và hại thay, lại rơi đúng lên đường dây điện .Ông bố chạy ra nhìn lên mái nhà, giơ hai tay kêu trời.Ông nguyền rủa cơn gió xoáy quái ác,nhè đúng vào trận Việt Nam – Malayxia chốc nữa dĩễn ra thì chơi ngay dàn ăng ten ,coi bằng giết ông còn gì .Cô Phượng cất xe,ngó lên trời rồi bước tới quán “cây si”. Lập tức cả chàng Dũng lẫn chàng Thơ nhảy bổ ra :
“ Mời em...”
“ Mời em vào uống nước...”
Cô Phượng nhăn nhó :
“ Nuớc non gì ...hai anh có cách nào trèo lên mái ...thay giùm em cái ăngten được không ?”
Ông Bảy chạy ra hốt hoảng :
“ Ấy ấy...không được đâu ...điện nó giật chết...phải gọi cho tổ sửa chữa trên tỉnh về cúp cầu dao thì mới trèo lên đó được...”
Cô Oanh thở đánh sượt :
“ Í trời...gọi tổ sửa chữa thì có đến mai nó mới tới mà ba em lại cần coi trận Việt Nam - Malayxia tối nay mới chết chớ...”
Nói rồi cô quay sang chăm chú nhìn chàng Dũng như muốn nhắc lại nhũng lời hay ý đẹp chàng đã viết cho nàng.”Nào,trèo lên mái đi,mọi thứ anh làm đều là làm cho em kia mà...”,chàng Dũng hiểu cái ý đó nhưng mà ...”trèo lên mái, điện nó giật cho thì...ôi thôi...anh chả dám....” Nghĩ vậy Dũng quay mặt đi,tránh cái nhìn của Phượng .Cô cuời khảy,quay sang nắm lấy tay chàng Thơ ,thỏ thẻ :
“ Anh Thơ giúp em được chớ...vì em anh dám nhảy lầu kia mà..đúng không ?”
Ối trời ơi,chàng Thơ thấy bừng bừng cả nguời ,giọng nói ngọt lịm cùng với điện từ bàn tay mềm mại của nàng chạy ào ào sang nguời làm chàng dũng mãnh hẳn lên,chẳng khác gì vận động viên được doping bằng thuốc kích thích .Thế là gạt phăng mọi can ngăn của bác Bảy và mọi nguời,chàng thoăn thoắt trèo lên mái nhà và bò tới chỗ cây ăngten gẫy.Một chút...một chút nữa...mọi nguời đang nín thở chờ đợi thì bỗng thấy nguời chàng giật nảy,rú lên , rồi oằn oại như đang bị đốt cháy trong một ngọn lửa vô hình.Mãi gần một tiếng sau,tổ sửa chữa tới cúp điện ,nguời ta mới kéo được cái xác đã cháy đen của chàng trai xấu số xuống đất.
Cô Phượng sợ quá bỏ chạy vào phòng riêng ,đóng chặt cửa khóc rưng rức. Cô có chịu trách nhiệm về cái chết của anh Thơ không ? Chắc là không. Có tiền chuyện gì cũng “chạy” được . Chỉ có điều cô nhớ đời :”Xin đừng doping tình yêu…””
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét